Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

Đàn bà như em

Đàn bà như em

Đàn bà như em, thích điệu đà nhưng kể ra cũng tệ thật đấy, khi đã qua cái tuổi 35 mà vẫn không biết trang điểm là gì dù em hay hô hào “phụ nữ là phải biết làm đẹp”, dù em bán mỹ phấm phấn, son, đồ trang điểm không thiếu nhưng em dường như vẫn luôn mặt mộc đi làm thậm chí cả đi đám cưới, dự tiệc em chỉ tô chút son, bởi em vụng về lắm, em không biết kẻ mắt, đánh phấn hồng hay thậm chí chỉ nhấn nhá cho đôi lông mày thêm đậm, thêm sắc, chỉ thỉnh thoảng tô son thôi và đó đối với em cũng là siêng lắm rồi.

Đàn bà như em, đến tuổi này vẫn chưa chịu dùng thêm kem dưỡng, dù biết, bước vào tuổi 25 làn da đã bắt đầu có sự lão hóa, bước qua 30, dấu hiệu càng rõ ràng, và em thì đã qua rồi cái tuổi 35, làn da đã kém săn chắc, những dấu hiệu của lão hóa ngày càng rõ và hằn sâu trên khuôn mặt, đuôi mắt. Có những lúc em cũng sốt sắng, cũng lo lắng về làn da nên đi lùng mua kem dưỡng, mua thực phẩm chức năng về uống, nhưng thật lạ, lúc sốt sắng thì lo ghê lắm, phải mua gấp, mua nhanh cho bằng được, chứ không em sẽ già đi chục tuổi nhưng hàng mua về rồi, như có phép tiên, chỉ cần nhìn nó thôi là em lại hết nghĩ suy nếu không dùng nó mình sẽ chóng già. Em để đó nhìn nó mỗi ngày, dùng “”bữa đực bữa cái”” (cho đến lúc hết hạn, em vứt đi cả hộp kem, thuốc đầy) và tuyệt nhiên quên hẳn đi cái sự âu lo của mình trước đó. Em vẫn cười tươi, soi gương mỗi ngày và thấy mình chẳng hề già đi vì điều ấy. Em biết, đó là cái lí lẽ của kẻ lười. Có lẽ, em thấy mình vẫn còn tự tin với làn da mộc, mặt mộc nhưng lại thích dùng nước hoa và cực kỳ thích dùng các nguyên liệu thiên nhiên để làm đẹp cho mình, như dùng cà phê/cám gạo/bột trà xanh/bột đậu đỏ + sữa tươi/mật ong/cam, … để tắm và rửa măt, thỉnh thoảng lại thích gội đầu bằng lá sả, hương vỏ bưởi (vì lá chanh, bông bưởi có đâu mà dùng chứ) và sau mỗi lần như thế, em lại thích hít hà, mơn man làn da, mái tóc của mình như thể, mẹ thiên nhiên thật tuyệt vời khi đã ban cho em một ""thần dược"" quý và em phải biết cách thưởng thức nó.

Đàn bà như em, qua tuổi 35 mà vẫn còn “”mộc”” lắm. Mộc từ khuôn mặt không son phấn, đôi bàn tay, bàn chân không tô vẽ cho đến cách nghĩ, cứ mộc mạc, chân thành. Em cứ thế, vui vẻ và giản đơn mà không biết tô điểm, nhấn nhá thêm cho mình chút sắc sảo nơi đôi mắt, chút phấn hồng cho đôi má thêm xinh hay bớt chân thật chút đi, lả lơi, đưa đẩy chút cho thuận lợi hơn trong cuộc sống, trong những toan tính, vị kỷ của người đời.

Em cứ thế, phơi bày tất cả con người thật của mình. Nhiều khi em thấy, sống như em thiệt thòi nhiều lắm. Nhưng biết sao được, em yêu sự bình yên trong tâm hồn, em thích giấc ngủ ngon, em yêu nụ cười của các con, em ghét sự giả dối, em không thích những người mưu mô, xảo trá, …em yêu làm những việc thiện nguyện nên em chiều chuộng bản thân mình, theo cách của em.

Và em được là em giữa cuộc đời này.

Em thấy mình hạnh phúc.


 Châu Ngọc 26.12.2015

ps: Tập viết. Thích viết ngắn thôi mà cái tật viết dông dài vẫn còn mãi. Sao hè?

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Mẹ của anh (*)

Mẹ của anh cũng là Mẹ của em
Nên em đừng bận lòng lo chuyện Mẹ chồng – nàng dâu em nhé
Bởi Mẹ đã nuôi anh từ tấm bé
Chắt chiu yêu thương, dạy bảo nên người.

Mẹ đã cười thật rạng rỡ vui tươi
Khuôn mặt Mẹ ngời lên hạnh phúc
Khi anh có em, Mẹ đã luôn thúc giục
Cưới em về, để là … con gái của Mẹ anh.

Anh đã uống những giọt yêu thương, tắm dòng suối ngọt lành
Bao năm qua, Mẹ một mình sớm hôm tần tảo
Em hãy cùng anh làm người con hiếu thảo
Để tuổi già, Mẹ hạnh phúc nghe em.

Nếu Mẹ có …nhiều lời, em đừng cãi, đôi co
Bởi tuổi già sẽ nhiều khi lẩn thẩn
Bởi nghĩ suy của Mẹ nhiều khi không mong đợi
Nhưng Mẹ đã già, …
Chúng mình rồi - cũng - thế - mà - thôi.

Cả cuộc đời, mẹ chỉ có mình anh
Núm ruột mẹ đẻ ra và mẹ đã bao lần cạn khô dòng nước mắt
Mẹ mong con gái nhưng chưa bao giờ được
Nay có em rồi, chắc chắn mẹ sẽ vui.

Đã nhiều lần Mẹ từng nói với anh
Mong có em về làm con gái Mẹ
Để bầu bạn, để sớm hôm chia sẻ …
Cả chuyện em ríu rít cười đùa nhổ từng cọng tóc sâu.

Ước mơ của Mẹ nào có to lớn đâu
Mẹ chỉ mong chúng mình luôn hạnh phúc
Dẫu cuộc đời có lúc trong lúc đục
Biết yêu thương sẽ qua mọi thác ghềnh.

Vậy nghe em, … làm dâu sẽ nhẹ tênh
Khi em yêu thương và sẻ chia cùng Mẹ
Anh cũng thế, gom thương yêu  và sẽ
Chảy về cội nguồn – nơi có mẹ có cha.
Châu Ngọc, 23.12.2015

(*): Thơ Xuân Quỳnh.
(Vô tình đặt tựa trùng thôi nhưng cứ ghi thế cho chắc. Hihi)








Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

KHÔNG ĐỀ

Người đàn bà gõ nhịp thời gian
Bằng tiếng ru à ơi 
dưới gốc phượng già trong nhà thờ giữa chiều đông vắng lạnh
Đôi  tay vòng lại đu đưa
Bà ôm thinh không nhưng ngỡ con mình.

Phố sá vẫn lặng thinh
Như đẫm mình trong tiếng ru của người đàn bà
Giọng ngọt ngào nhưng lúc trầm lúc đục
Bà đưa đôi tay ấp ngực, cúi đầu khe khẽ
Và nói cười
Với …khoảng trống ... mông mênh.

Cơn gió ùa về 
chiếc lá trên cành chông chênh
buông mình lênh đênh, 
tròng trành 
và rớt
Người đàn bà bỗng dưng bất chợt
Nhặt chiếc lá xa cành,
Mặt thẩn thờ
Rồi cười khóc giữa đông.

Cây phượng già vẫn sừng sững giữa trời đất mênh mông
Người đàn bà tựa lưng vào gốc co ro mình thút thít
Bóng thời gian đổ dần và tối mịt
Người đàn bà bước đi
Tay cầm lục lạc đỏ xanh lua khua
Nghe như … tiếng cười con trẻ
Theo chân mẹ giỡn đùa.

02/12/2015


Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2015

MẸ KỂ CON NGHE (1)

(Tặng út LG)

Để Mẹ kể con nghe
Về ngày mẹ sinh con ra nhé
Đó là một ngày mưa nhè nhẹ
Không tã tầm, không lất phất thoáng qua.

Trước ngày sinh con ra
Đêm hôm đó con vẫn chơi đùa cùng mẹ đến gần 2 giờ sáng
Hết nghe các dòng nhạc lại nghe mẹ tâm tình thủ thỉ
Mẹ dụ dỗ con ra, nếu không mẹ nhờ bác sĩ bắt bé ngựa lì.

Con có vẻ nghe lời nên Mẹ thấy nằm im
Hết cuộn tròn rong chơi trong bụng Mẹ
Có lẽ con đang nằm nghe nhịp yêu khe khẽ
Của Mẹ và con trong chiếc túi thần kỳ.

Gần 4 giờ sáng con bắt đầu muốn ra
Muốn cùng Mẹ Ba và các chị ngắm nhìn thế giới
Con háo hức muốn đạp tung tất cả
Mẹ đớn đau nhưng vẫn ráng để … Ba và các chị ngon giấc tròn.

Gần 6 giờ Mẹ gọi Ba và các chị con
Dậy nhanh chuẩn bị đến trường để Mẹ còn đi sinh em bé
Chị ba Linh chia tay Mẹ và con quyến luyến
Muốn theo Mẹ để đón con ngay khi con oa oa cất tiếng khóc chào đời.

Trước khi đến Trường chị Linh còn viết vội bức thư
Chúc mẹ khỏe, ráng đẻ để khỏi mổ …
(chị Linh sợ mẹ đau, sợ tay nghề bác sĩ) 
“Và nhanh nhanh về. Con yêu Mẹ. Con Linh”.

Mẹ và con trước lúc vào viện còn kịp ăn bát cháo lòng 
Mưa vẫn rả rích rơi dù không nặng hạt
Ăn bát cháo giữa ngày mưa mà mẹ mồ hôi đầm đìa, ướt áo
Bởi những cơn co, đau thắt,
Lưng chẳng đi thẳng được nữa rồi.

Vào phòng chờ sinh, mình mẹ nằm cút côi
Không bà, không ba, không một ai quen cả
Chỉ có các bà mẹ cũng sắp sinh em bé
Đang nhăn mặt, kêu la bởi những cơn đau thốn đến tận cùng.

Nằm trên giường chờ sinh mà miệng cứ Nam Mô
Lúc đau quá thì nhắm mắt, mím môi, qua cơn lại “A Di Đà Phật”
Rồi tưởng tượng khuôn mặt con bé nhỏ
Sẽ giống ai, Mẹ, Ba, chị ba Linh hay chị hai tồ tẹt của nhà?

9g53, con cất tiếng khóc oa oa
Xé toạc cơn đau, niềm vui ùa về, mẹ đón con hạnh phúc trào dâng và khóc
Ngắm con iu trắng trẻo, lúm đồng tiền sâu một bên má
Đôi môi nhỏ đỏ xinh, tóc đen nhiều, mắt hi hí nhìn iu iu quá đi thôi.

Con vừa chào đời là đã được “tiếp da”
Nằm trên người mẹ miệng ngậm bầu ti chụt chụt
Các cô nói sao trông con “già quá”
"Coi cái miệng kia, mút ti mẹ thấy thương".

Tháng ngày qua, giờ con sắp sinh nhật 1 tuổi rồi
Cái miệng xinh xinh suốt ngày đùa vui, nói cười toe toét
Con như cô cún lê la bò khắp chốn
Leo cầu thang, bắt kiến, đi men, biết  phỉnh cả nhà, ...

Nhìn con khỏe mạnh, tươi vui, cười nói ê a
Ngày càng lớn càng biết thêm nhiều thứ
Biết chơi, biết sợ, biết nịnh, biết nhõng nha nhõng nhẽo
Biết bày tỏ yêu thương, biết bắt chước, làm trò,...

Mẹ thấy vui và hạnh phúc con ơi
Khi các con khỏe mạnh, biết yêu thương nhau, lớn khôn cùng năm tháng
Khi nghe các con cười giòn tan, râm ran múa hát
Mẹ chỉ mong các con yêu được hạnh phúc mỗi ngày./.

Châu Ngọc, 11.40, 25/9/2015












Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

Nói với thằng ốm

Cái ốm là cái ốm ơi

Tại sao mày đến với tao lúc này?

-----------------------------



Tao - vốn dĩ con khỉ
Thích chạy nhảy, la cà 
Mày đã biết tao thế
Thì đến thăm làm gì?  


Mày làm thế có biết
Là mày đã hại tao
Để tao bị xanh xao
Cân trụt luôn 2 ký. 


Đầu đau như búa bổ
Ho muốn nổ cả nhà
Đến quặn
thắt ruột gan
Cả tiếng mà không dứt! :(((


Mắt tao sưng, giựt giựt
Muốn nhìn, cố nhướn lên
Ho, cái tai cũng nhức
Răng cũng nhức cả hàm.


Thân xác thì khỏi nói
Đã rệu rã lắm rồi
Chân bước đi không nổi
Liêu xiêu như cụ già.


Tại sao mày không tha
Cho tao, thằng ốm nhỉ?
Mày hành tao chưa đủ
Trong (hơn) 3 tuần hay sao?


Hay mày rắp tâm muốn
Mang tao đi thật xa
Đến một thế giới khác
Để tao xa gia đình?


Tao nghĩ, nếu mày muốn
Thì tiêu hủy tao đi
Nhanh nhanh luôn mày nhé
Cho tao được nhẹ nhàng.


Nhưng lại nghĩ con trẻ
Nghĩ đến cha mẹ già
Nghĩ đến chồng yêu dấu
Tao lại muốn sống lâu. (He he)


Nghĩ đến đời tươi đẹp
Dẫu chuyện xấu vây đầy
Tao vẫn luôn muốn sống
Bởi còn nhiều điều hay.



Vì thế, mày - thằng ốm
Hãy
cút khỏi tao đi
Để tao được lảnh lót
Được là tao thuở nào.


P/S:


Tao gia hạn cho đấy
Chỉ một tuần nữa thôi
Mày hãy đi mau nhé
Còn không, hãy liệu hồn.


Giờ thì tao năn nỉ
Nghĩa là còn ngọt ngào
Đến khi tao làm cao
Tao kiên cường chiến đấu.


Bao nhiêu thuốc tao tống
Để chiến đấu với mày
Nếu cần, tao sẽ chích
Cho chết
toi đời mày..


He he, tao nói thế
Nhưng vẫn muốn để mày
Chọn ra đi theo cách
Ngọt ngào và êm xuôi.


Vì thế mày đi nhé
Đừng phiền xác thân tao
Tao, khi đã cứng rắn
Sẽ chiến đấu kiên cường.


14/6/2013

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

MẸ


(Kính tặng Mẹ yêu thương)

Cả một đời Mẹ vất vả lo toan
Đến tuổi già vẫn chưa một ngày thanh thản
Yêu thương Mẹ
Nhưng sao con chưa thể
Nói lời yêu, lời thương từ tận đáy lòng.

Nhớ ngày xưa Mẹ vất vả, long đong
Quần ống rộng đen, áo ca rô, ô to, xanh vàng xen kẽ
(Chiếc áo ấy sau này con là người thừa kế
Để đến “trường” những năm học cấp 2-3)
Mẹ còng lưng trên chiếc xe cũ kỹ
Áo ướt đầm, 2 bên ba ga 2 thùng nước cơm nặng trĩu sóng sánh chực tràn.


Những buổi trưa trời nắng chang chang
Tóc mẹ bết trong chiếc nón lá ngả màu, dây quai cũ rích
Vẫn hai thùng nước cơm
Vẫn chiếc giỏ nhựa cũ nhỏ xanh treo lủng lẳng trên cổ xe cút kít, cà tàng
Chị em con đứng trước nhà, đợi bóng Mẹ để reo vang
Và lục chiếc giỏ tìm cơm cháy sém dưới đáy nồi Mẹ mang về cho hai đứa
Cả thức ăn thừa Mẹ đem về cho nữa
Chị em ngấu nghiến nhai,
Bụng trẻ thơ cũng được lấp đầy
Bằng cơm cháy, thức ăn thừa, canh cặn.

Có những bữa cơm nước mắt chan mặn môi
Mấy mẹ con chụm quanh bên chén muối ớt xanh hái trên đồi
Ăn cùng cơm trắng
Hay có những hôm canh là nước lã
Nấu sôi lên cho chút muối, bột ngọt chan vào cơm
Mấy mẹ con húp qua bữa, qua ngày.
Có một ngày con nhớ mãi không thôi
Con lỡ nấu cháy đen nồi cơm mà gạo vừa đi mượn
Mẹ bắt hai chị em đứng trên bàn và đánh
Bên cạnh nồi cơm khét lẹt
3 mẹ con khóc nức nở
Vỡ òa cả không gian
Vỡ òa cả thời gian
Hàng xóm tưởng có chuyện gì nên chạy qua dò hỏi
Biết nồi cơm cháy đen mà gạo con vừa mượn
Họ lại ủi an,
Lại xúc gạo qua cho mẹ con nấu bữa tối để bụng ấm lòng.

Nhà chỉ mấy mẹ con, Ba làm việc ở xa
Lại ở tận cùng, cuối là hồ bèo mênh mông, đêm tối om như mực
Nơi mà có những chiều đàn sóc nâu từ những lùm cây um tùm bên bờ hồ vắng
Tìm đến vườn nhà và chạy nhảy, rong chơi.
Nơi mà sẩm chiều tiếng tắc kè kêu vang vọng khắp nơi
Tiếng chim cú mèo thỉnh thoảng kêu, những con quạ to đen bay lượn lờ trong khu vườn đầy cây trái
Nơi mà có những tối con ra sau nhà rửa chén
Những hòn đá nhỏ từ cuối vườn, xa xa, trong đêm tối om cứ nhằm chỗ con ngồi bắn, rớt bịch bịch,
sợ điếng người
có hôm bỏ chén bát, thau, nồi vất vưởng
con nhanh chân chạy vô nhà đóng sập cửa và run.

Tiếng hát mấy chị em con nghe ngoài tiếng à ơi
Mẹ hát ru chúng con ngủ trong những đêm dài vắng bố
Còn có tiếng hát của thạch sùng, của những âm thanh từ côn trùng, tiếng gió
Cả tiếng heo kêu, tiếng chó sủa, tiếng vịt quang quác chắc tại lũ chuột, mèo.

Lại nhớ ngày xưa, nhà nghèo, bụng thường đói meo
Nhưng nhà vẫn nuôi chó mèo để làm bầu bạn
Có một ngày chó đói, lục nồi cơm vét cạn
Chắc sợ bị mắng la nên bỏ đi biền biệt những 3 ngày.
Mấy mẹ con nháo nhác tìm quanh
Ra cả hồ bèo tìm chú chó lông đen, mặt hiền, ốm nhách
Nhưng không thấy, mẹ con buồn rười rượi
Bỗng hôm sau Mẹ thấy “Bi đen” nằm ở gốc dừa sau vườn, thoi thóp thở, ốm nhom
Đôi mắt Bi đen đẫm buồn, nhìn Mẹ, mắt rưng rưng
Mẹ nhỏ nhẹ vỗ về chuyện trò nói “Mẹ không bắt lỗi tội con ăn vụng
Sao con bỏ đi đâu những 3 ngày biệt tích …”
Bi đen mắt vẫn buồn, đẫm nước, quẫy quẫy đuôi, dụi đầu vào lòng Mẹ
Rồi líu ríu theo chân Mẹ vào nhà.
Lại kể thêm chuyện của chú mèo
Chắc cũng vì đói, đi ăn vụng nhà người ta bị chặt đuôi cụn lủn
Và chạy trốn 7 ngày
Mặc mấy mẹ con miệng “meo meo” tìm mèo mải miết
Bỗng một ngày mèo về, mắt buồn, nhìn mấy mẹ con “meo meo” như xin lỗi thiết tha.
Mẹ lại ôm mèo, lại xuýt xoa
Thương cái đuôi dài nay bị chặt nên cụt lủn, sát ngay mông đít
Mẹ lấy cơm nguội, cá heo cho mèo ăn thỏa sức
Rồi mèo lại chui vào lòng Mẹ lim dim mắt, meo meo.

Nói về Mẹ, viết sao cho hết Mẹ ơi
Bởi câu chữ con vụng về mà yêu thương vô tận
Mẹ cả đời vất vả, hi sinh vì con, vì Bố
Để Bố yên lòng công tác ở nơi xa.

Bố về nhà, mấy mẹ con vẫn vất vả bao vây
Dẫu có Bố 4 giờ sáng đã mình trần ra hồ bèo vớt cả mấy ôm để trên vai trên đầu mà cõng
Con nhớ cái ngày nhà xin được chiếc ghe từ chị gái của Bố
Ở tận Buôn Mê, Bố háo hức vác về.
Ngày đi làm,
Về nhà Bố lại hì hụi sơn đen
Dầu hắc ín rơi vãi, dính đầy người Bố hết
(Chắc tại Bố vụng về,
con giống Bố y chang).
Ngày hạ thủy ghe, cả nhà mừng cười nói râm ran
Vì đã có ghe, mấy chị em con đỡ lội nước ao hồ ngang gần tới ngực
Và đàn gia súc ngày càng thêm đông đúc
Cả nhà vật lộn với việc nhà
Với việc bán bánh mì
Làm mành trúc
Dán giấy báo
Bán rau, trứng, thuốc lá, trái cây
Chở nước ngọt để bỏ đó đây
Rồi Mẹ thân đàn bà một mình dựng gầy xưởng mộc
Chiếc cánh én là người bạn đường thân thiết của Mẹ
Không những quanh quẩn ở thị xã, các huyện đồng bằng mà còn lội suối, vượt đèo gần 200km lên huyện miền núi Sơn Tây.

Mẹ cả đời tằn tiện, chắt chiu
Vì khổ quá, lại lo toan trăm bề, thiếu thốn,
Để tiết kiệm nhân công nên làm nhà Mẹ bảo cả con ra vác đá
Đá làm móng nhà, nặng trĩu, oằn cả đôi vai
Mẹ hết vác gạch, đá lại vào thu gom hồ rơi vãi
Mẹ nói tiết kiệm được chút nào hay chút ấy con ơi.

Cả một đời Mẹ vất vả không ngơi
Giờ tuổi già vẫn không sao thanh thản
Con thương Mẹ xót lòng, trách thân mình bất hiếu
Khi chưa để Mẹ cha hạnh phúc tuổi già bên con cháu
Mẹ ơi.

Châu Ngọc, 14/9/2015












Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

Có những ngày

Có những ngày buồn chẳng biết để đâu
Em gửi vào thơ cho lòng thôi sầu muộn
Có những ngày không thôi ước muốn
Vòng tay ôm, say đắm ánh nhìn.

Có những ngày lòng bỗng thấy chơi vơi
Thấy cô đơn giữa dòng người tấp nập
Trái tim côi quặn đau, buốt nhói
Sắt se lòng … phía trước chông chênh.

Có những ngày nỗi nhớ không tên
Ào ạt vỗ để tim bùng thổn thức
Dẫu miền yêu đâu còn là thực
Mà sóng tình cứ vỗ miên man.

Có những ngày thả nỗi nhớ lang thang
Chân vô định đi vào miền kỷ niệm
Em nhớ anh sao mà da diết thế
Tim vỡ toang…
trong nỗi nhớ 
ngọt ngào.


Châu Ngọc, 11/9/2015

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Nỗi nhớ



Em cố giấu nỗi nhớ
Vào tận cùng đáy tim
Nhưng nhớ cứ vùng vẫy
Chảy tràn trái tim em.

Giấu nỗi nhớ vào đêm
Đêm thổi bùng thổn thức
Nhói đau nơi lồng ngực
Tim quay quắt khôn cùng.

Em giấu những nhớ nhung
Vào trong từng câu chữ
Biết chẳng thể níu giữ
Mà sao hoài nhớ mong.

Đem nỗi nhớ đi hong
Cho tình khô cạn kiệt
Nhưng tim khẽ rên xiết
Gọi tình, gọi tên anh.

Tưởng … nỗi nhớ mong manh
Nhưng dày theo năm tháng
Tưởng … nỗi nhớ lặng lẽ
Nhưng bỏng rát vô bờ.

Gom nhớ bỏ vào thơ
Trang thơ tình đầy chữ
Thế là em lại giữ
Nỗi nhớ …Tình … Miên man.

Châu Ngọc, 07/9/2015


Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Hồi tối Xu nằm mơ thấy giai đẹp. Hí hí. Chời ơi, các bạn biết không, anh đó đẹp chai dễ sợ luôn. Nhưng mà đẹp như thế nào … còn lâu Xu mới nói. Hihi. Anh ấy cười khen Xu đẹpppppp. Xu chớp chớp mắt, má nóng hầm hập, nói “Cảm ơn anh” rồi Xu nhìn anh cười mím chi cọp. Ảnh thấy Xu cười lại nói: “Ớ, sao anh thấy trong ảnh hai cái giếng của em nó đâu có sâu và đáng iu như thế này. Cho anh cái đi”. Ôi chời, mèn đét ơi, các bạn có biết 2 cái giếng là cái gì hông, may là Xu nghe quen rồi nên Xu biết, í là ảnh khen Xu có 2 cái lúm đồng xu sâu sâu ở 2 bên má á. Thế là Xu lại bẽn lẽn cười, nói: “Mẹ cho em lúm đồng tiền để em lúng liếng làm duyên bên đời nên em không cho đâu. Mua em cũng không bán”. Hihi

Nói chuyện một hồiiii chứ ảnh nói: “Anh hỏi thiệt Xu nè, sao Xu có … cái eo thon vậy? Bày anh bí quyết đi, để anh … mua tặng vợ hoặc chỉ cho vợ anh làm, chứ vợ anh sinh xong eo to lắm. Anh thấy chỉ buồn, suốt ngày soi gương rồi hỏi anh “anh thấy em mập không? Bụng em to quá phải không” rồi mỗi lần đi đâu, chỉ lôi ra cả tủ đồ để mặc mà vẫn không có cái nào làm vừa lòng chỉ. Cái thì chỉ nói, váy này làm bụng em to quá, cái này trông em mập lắm, cái này em mặc không vừa nữa, …Đã thế, có khi lại còn cánh tay em to quá, em mặc đồ không tay thấy xấu lắm, da mặt em sạm hết, lại còn có tàn nhang nữa chứ, rồi có lúc chỉ còn giận anh vô cớ nên sau khi thử cả tủ rồi lại không chịu đi chung với anh. Anh thấy mà thương. Xu bày anh đi”.

Ối trời ơi, nghe một người đàn ông yêu vợ thủ thỉ với Xu như thế, Xu xúc động đậy dễ sợ luôn. Thế là bao nhiêu bí quyết Xu bày hết. Nào là, sáng anh nhắc chị uống một ly nước chanh mật ong nhé hoặc uống tinh bột nghệ thì tuyệt vời luôn. Tinh bột nghệ vừa giúp chị giảm béo, lọc máu, thải độc gan, giúp ức chế sự phát triển một số loại tế bào ung thư như tế bào ung thư buồng trứng, ung thư vú, ung thư máu, ung thư đại trực tràng, ung thư gan… Curcumin có khả năng giải độc mạnh mẽ, bảo vệ gan, bảo vệ và làm tăng hồng cầu, loại bỏ cholesterol xấu, điều hòa huyết áp, hạ mỡ máu, ngăn chặn béo phì, xóa bỏ tàn nhang, đồi mồi, chống rụng tóc (hói ) giúp mau chóng mọc tóc, làm cho da dẻ hồng hào, tăng cường sắc đẹp, sức lực và tuổi thọ. Rồi anh mua SET làm eo thon, tay chân đùi thon tặng vợ đi. Bộ đó gồm 2 chai rượu gừng nghệ và 1 đai quấn nóng. Rượu gừng nghệ này được sản xuất ở Việt Nam. Dùng hiệu quả lắm anh nhé. Nếu chị chăm dùng thì một tháng sẽ giảm từ 5-15cm lận đó. Đặc biệt lúc nhức mỏi, không những chị mà cả anh lấy rượu thoa, mát xa một chút rồi quấn đai nóng vào là tuyệt luôn. Êm lắm. Đỡ nhức mỏi lắm anh à. Cái này dùng đơn giản thôi anh, chỉ cần ngày một tiếng đồng hồ là được. Trong thời gian chị quấn đai, chị vẫn có thể chơi đùa với con, đọc sách, xem ti vi, nhảy nhót hoặc … đấm lưng, thọc lét anh cũng được á. Hihi

Ảnh nghe xong lại hỏi, “dùng xong eo có thon … giống eo em không?” Trời ơi, ảnh hỏi khó ghê à, nhưng Xu vẫn nhiệt tình, thật thà trả lời: “nếu chị chăm chỉ anh ạ. Chị phải hạn chế ăn tinh bột, đường và chị mập thế thì ngoài uống ngày 3 ly tinh bột nghệ, quấn đai mỗi ngày thì chị nên tập thể dục nữa. Có thể là đi bộ, chạy bộ, tập yoga, gym hoặc môn thể thao nào đó cũng được, như thế chị mới mau xuống anh à”.

Anh nghe xong vui lắm, nói “hóa ra bí quyết của Xu cũng đơn giản quá”. Hì hì, con người Xu sống đơn giản mà, nên bí quyết của Xu cũng đơn giản thế thôi. Tiêu chí của Xu là “Đẹp nhưng phải khỏe. Khỏe thì mới đẹp” nên Xu cũng chỉ bán những sản phẩm từ thiên nhiên và thảo dược, đẹp từ từ thôi nhưng đẹp thách thức thời gian và quan trọng là sức khỏe ngày càng được cải thiện và tốt hơn. Nói chung là, đến với Xu thì chỉ có khỏe hơn và đẹp hơn thôi. Hì hì.

Xu nói chỉ có zậy, thật thà là thế mà ảnh nói miệng Xu tía lia quá đi. Hihi. Kệ! Tía lia tí cũng có sao, miễn là được đem sức khỏe, niềm vui đến cho khách, cho vợ anh là Xu vui rồi. Hihi. Ảnh cười rồi nói: “Xu bán cho anh một bộ set làm nhỏ eo, với tay chân và 1kg tinh bột nghệ nghen. Anh uống chung với chị nữa, vì tinh bột nghệ tốt cho sức khỏe như thế thì tội gì anh không uống. Anh phải uống để còn … giữ vợ đến năm anh 99 tuổi chứ. Chứ lỡ anh chết sớm thì con anh họ sai, vợ anh họ xài mất! À, với nữa, anh nghe nói Xu làm cho tập đoàn bảo hiểm ACE Life phải không, anh nghe nói bên đó có nhiều sản phẩm hay lắm, phí thấp nhưng quyền lợi gia tăng nhiều. Bữa nào Xu tư vấn cho anh một gói sản phẩm phù hợp với nhu cầu tài chính của anh nghe, gói nào mà có bảo về quyền lợi bệnh nan y, tai nạn, nằm viện í. Chứ giờ anh nói thật, ăn gì cũng sợ vì từ hạt gạo, mớ rau cho đến con tôm con cá cũng đều có hóa chất, dư hàm lượng thuốc trừ sâu, thuốc bảo vệ thực vật hết. Ăn cũng chết. Không ăn cũng chết. Mà chết "khôn ngoan" là cái chết thông minh và sáng suốt nhất. Hì hì. Anh nói thật, vợ anh nhiều khi chỉ hay "nhăn" hay càu nhàu anh về chuyện nhậu nhẹt, bia bọt nhưng anh biết như thế là chỉ thương anh, lo cho anh và cho gia đình nhỏ của mình vì uống nhậu nhẹt say xỉn vào nhiều khi không làm chủ được mình trong nhiều vấn đề, rồi chuyện đi lại nữa, vì trong cuộc sống, rủi ro luôn đi song hành, bên cạnh, chỉ cần có cơ hội là nó "đớp" mình thôi nhưng nhiều khi bạn bè vui quá nên anh cứ kệ cha "trời kêu ai nấy dạ". Miệng nói thế nhưng bụng lo em ạ. Ngày chị yêu anh, chị như con mèo nhỏ đáng iu, ngọt ngào, giờ chị hay cằn nhằn anh mấy vụ này nhưng với anh, chị vẫn luôn là con mèo nhỏ đáng iu với trái tim yêu thương, ấm nồng. Chính vì yêu chị, yêu hai đứa con, yêu gia đình nhỏ của mình và anh không muốn ba mẹ anh tuổi già phải lo lắng chạy vạy vay mượn này kia nếu anh có vấn đề gì về sức khỏe, vì vậy anh muốn tham gia một hợp đồng bảo hiểm để bảo vệ mình, bảo vệ gia đình và dành tặng những người yêu thương. Xu nghiên cứu tư vấn anh nhé. Nhớ không hay lo buôn bán với ảnh ọt miết mà quên anh?" Hì hì, "anh tuyệt thế này thì sao Xu quên được. Xu nhớ! Rất nhớ ấy chứ! Có khi Xu mang anh vào giấc mơ cũng nên". Xu trả lời anh như vậy và cười. 


Xu hẹn ảnh chiều Xu giao hàng. Vừa nói xong thì tiếng gà gáy canh tư làm Xu tỉnh giấc. Nghĩ đến giấc mơ, Xu cười, lòng cứ mãi lâng lâng vui vì giấc mơ đẹp quá. Chị vợ của anh là người phụ nữ hạnh phúc khi anh quan tâm và yêu chiều vợ. Còn anh thì khỏi phải nói. Anh là người đàn ông rất tuyệt. Rất đẹp! (Đẹp theo cách của đàn ông).







Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015

KHÔNG ĐỀ

Người đàn bà đã có chồng mà đêm vẫn tơ vương
Đến bóng hình của người đàn ông khác
Ngoài người chồng đã bao năm tình nhạt
Và khát khao dù “chuyện ấy” không về.

Người đàn bà trải qua những đê mê
Vẫn biết mình nhiều khi có lỗi
Nên yêu thương con lại tăng gấp bội
Quan tâm, chăm sóc chồng cũng nồng ngọt hơn xưa.

Người đàn bà biết cuộc tình chẳng thể về đâu
Nên tìm nguồn vui để nén kìm cảm xúc
Trái tim đã bao lần thúc giục
Hãy quên đi! Nhưng chẳng dễ chút nào!

Thổn thức!
Cồn cào!
Nỗi nhớ xôn xao!
Người đàn bà hướng mình nghĩ về chồng – “củi khô, dùi đục”
Một người chồng vô tâm cảm xúc
Chỉ biết đưa tiền và biền biệt ra đi.

Người đàn bà đấu tranh mình để … không phải chia li
Nên trái tim luôn quặn đau, buốt nhói
Đã bao lần người đàn bà tự nói
“Mình đã sai! Vì những đứa con… bến đục cũng đành”

Xếp cảm xúc ngoài kia đem hong ngày nắng hanh
Người đàn bà cứ nhặt nhạnh, bới tìm … quẳng thanh âm cảm xúc
Nhưng càng nhặt
trái tim càng gào thét
Người đàn bà
bỗng
muốn …hóa điên
để
sống - thật - với - mình.


CN, 9g45,19.8.2015

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

NGHÊU NGAO TÔI HÁT ...

Ô, vui quá xá là vui
Cái eo to ngày ấy nay đã thon rồi nè
Ngày xuân hoa lá khoe màu tươi
Muôn sắc huy hoàng tô thắm cho ngày vui
Mừng tui eo mới thon thật thon
Hôm nay tui ới Xu ơi, quần tuột rồi.

Trông tui duyên dáng xinh thật xinh
Eo thon, váy đẹp, xúng xính trên giày cao
Đi đâu ai cũng chúc mừng
Vì  tui eo tròn nay đã gọn và xinh.

Ô vui quá xá bà con ơi
Bà con hăng hái hỏi tui đã nhờ đâu
Tui vui, tui hát câu nhờ Xu
Tui hát ca như vầy họ ngất ngây trời mây
Tui hát "nhờ có SET EO THON
Nhờ TINH BỘT NGHỆ mà eo tui thon vầy".

Ông sui ghé nói nhỏ tui
Bà nay đẹp quá, xứng đôi với tui rồi
Tui nghe muốn oánh ổng ghê
Nhưng mà tui đẹp, đang zui nên cười trừ.

Ô, vui quá xá là vui
Vì set eo ấy cho tôi thon vầy
Lúc đầu tui hổng có tin đâu
Vì nghe 1 tháng giảm 5-15 "cen" mà
Nhưng mà tui vẫn cứ đua
Ai dè tui quấn tui mê luôn rồi
Tui thêm uống tinh bột nghê,
Ngày 3 ly cối ổngmê thần sầu.
Ổng thấy da dẻ tui đẹp ra,
môi hồng má thắm
ổng cứ theo ...cà cà ... môi hôn.
Nghe tui, cứ đến gặp Xu,
Bà con sẽ thấy đẹp lên từng ngày.

(Xu-22:20, 20-8-2015)



Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

Thơ chưa biết đặt tựa:3

Chiều thênh thang gió
Trên đồi cỏ hoang
Em như chú thỏ
Lạc giữa đại ngàn.
Chiều miên man gõ
Những nhịp trầm tư
Nắng vàng soi rõ
Góc sâu tâm hồn.
Xôn xao gió hát
Chiều bỗng rộn vui
Kìa chú chim nhỏ
Hót vang bầu trời.
Gió hát à ơi
Ru em tĩnh lặng
Khoảng trời thơ ấu
Ùa về lung linh.
Say khúc tâm tình
Một chiều nông nổi
Theo dòng gió thổi
Chạm vào vườn yêu.
Châu Ngọc
22.7.2015

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

TRÁI TIM ANH Ở ĐÂU



Bất chợt nàng hỏi tôi
“Trái tim anh ở đâu
Anh cất giấu nơi nào
Cả linh hồn anh nữa?”
Tôi ngây người khờ dại
Mắt nhìn nàng không thôi.

Rồi nàng hôn đôi môi
Đã nhuốm màu bạc thếch
Đôi môi nàng ẩm ướt
Trườn trên mắt, cổ tôi.
Lí trí tôi mất hẳn
Trong đắm say của nàng.
Dụi đầu vào ngực tôi
Nàng không quên câu hỏi
“Trái tim anh ở đâu
Anh cất giấu nơi nào
Cả linh hồn anh nữa?”
Em bắt về bên em!.

Ghì nàng trong đôi tay
Tôi thú nhận với nàng
Tim tôi đâu còn nữa
Cả linh hồn cũng vậy
Bởi chúng luôn bỏng cháy
Từ khi tôi gặp nàng.

Tôi lại còn thú thật
Nàng luôn ở trong tôi
Chính nàng là kẻ cướp
Cắp linh hồn tôi đi
Trái tim và lí trí
Nàng nắm giữ mất rồi!

CN, 20/7/2015

Thứ Tư, 22 tháng 7, 2015

NGƯỜI ĐÀN BÀ BƯỚC QUA TUỔI 35





 Người đàn bà bước qua tuổi 35
Vẫn sớm tối đi về đơn chiếc
Bao mệt mỏi bủa vây, chỉ mong đêm tĩnh lặng
Nhưng vẫn văng vẳng câu: “Sao chưa chịu có chồng?”

Người đàn bà muốn buông mình trong thinh không
Ngủ một giấc thật ngon không chập chờn hàng trăm câu hỏi
Nhưng đâu đó vẫn vọng lên tiếng thở dài của ông bà, cha mẹ
Ánh mắt xét nhìn của hàng xóm, người thân.

Người đàn bà bước qua tuổi 35
Thèm lắm chứ một vòng tay ấm áp
Thèm lắm chứ tiếng cười đùa con trẻ
Ríu rít chạy quanh bên mẹ giỡn đùa.

Người đàn bà bước qua tuổi 35
Những lúc chông chênh vẫn gắng cười ra chiều cứng cỏi
Dẫu trong lòng nhiều khi đau buốt nhói
Thèm có một bờ vai để tựa lúc yếu lòng.

Người đàn bà bước qua tuổi 35
Đôi mắt nhìn đời chẳng còn trong veo như thời thiếu nữ
Khi đã bước qua miền trong – đục
Nhưng vẫn đượm buồn khi ai đó nhắc - đến - một - cái - tên.

Người đàn bà bước qua tuổi 35
Chẳng thể vì mẹ vì cha mà gật đầu cưới được
Người đàn bà ủi an rằng mình chưa có phước
Nên vẫn sớm tối đi về trên con đường
gập ghềnh
hạnh phúc.

CN-21.7.2015

Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

KHÔNG ĐỀ



Đừng dằn vặt em nữa được không
Bởi thân đàn bà mong manh và yếu đuối
Em không muốn mình suốt ngày lầm lũi
Cặm cụi, cô đơn nơi được gọi “gia đình”.

Anh yêu em ư, nhưng nhiều lúc bình minh
Anh mới trở về với người nồng mùi rượu
Với vết son môi còn in trên áo, cổ
Với mùi hương thoang thoảng của đàn bà.

Anh yêu em ư, nhưng nơi gọi là nhà
Anh có cùng em sớm hôm chia sẻ?
Anh mặc nước mắt em tuôn, mặc nỗi buồn đơn lẻ
Mặc em khao khát tận cùng dù chỉ một cái ôm.

Anh yêu em nên phải cố “cày bừa”?
Để hàng tháng đưa em xấp tiền và mặc em lo liệu
Mặc cảm xúc, mặc lòng em khát cháy
Tình yêu anh, những chia sẻ đời thường.

Anh có thể quát tháo em nhưng hãy tĩnh tâm xem
Em – đàn bà – chỉ mong được yêu thương, che chở
Được quan tâm, được hỏi han, chia sẻ
Chứ không phải chỉ xấp tiền với cảm xúc lạnh băng.

Xin đừng nhìn em với ánh mắt hung hăng
Hãy tĩnh tâm nhìn lại mình khi buông tiếng chửi thề, trách móc
Đừng nhìn em hằn học
Em sẽ ra đi và mang tiếng một đời chồng ...
Ừ.
 Kệ!
Chỉ mong anh nhìn lại mình để ... người sau được hạnh phúc hơn em.





Thơ không viết cho CN nhé.

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

Nhật ký thù vặt nhớ dai - Chuyện từ nhà đến Sở

Ngày .... tháng ... năm ...
Sáng. Nàng lo đi làm sớm để chở hàng đi gửi cho khách.  Lâu nay nàng rất  lúng túng trong việc ăn sáng, ăn món gì, ở đâu nên trên đường đi gửi hàng nàng suy nghĩ mãi, cuối cùng món ăn nghĩ chưa ra mà đến nơi gửi hàng cũng không có ai nhận, vì 7.30 họ mới làm việc, mà nàng thì lo nên 7g1p đã bước ra khỏi nhà.

Vậy là hàng lại tén tèn ten theo nàng đến cơ quan và nàng dĩ nhiên là cũng để cho bữa sáng trôi qua hờ hững… Thời gian cứ lặng lẽ trôi còn nàng thì cứ ngáp ngắn ngáp dài như con nghiện, nước mắt nước mũi thi nhau chảy lộp độp suýt ướt hết cả đùi vì đói. Thế là nàng lại tranh thủ vắng sếp chạy đi ăn. Nhưng ăn gì nhỉ? Ăn gì, ăn gì đây? Huhu. Trong khoảng thời gian mang vớ đợi chờ sáng ý, nàng bỗng bắt gặp một cái bánh ít lá gai trên bàn cô thủ quỹ, thế là nàng thỏ thẻ hỏi xin. Ặc ặc. Nàng bảo, ăn cái này là khỏi đi ăn sáng nè, lợi tiền ghê. He he

Nàng đói nhưng tay vẫn nhẹ nhàng, thong thả tước lớp lá chuối bao bọc cái tấm thân đen nhánh, mịn màng để lớp bánh không vì sự bạo lực của nàng mà bị bong tróc đi trước khi nó được nàng thưởng thức. Chà, cái bánh ngon quá. Nàng giờ không thích ăn ngọt, ít ưng ăn bánh ít nhưng với bánh ít lá gai Lý Sơn, nàng thưởng thức tới tận … 2 cái, cũng bởi cái “nhưn” của nó ngon, nàng ghiền và khi được thưởng thức miếng ngon ấy, nàng “tự kỷ” nghĩ là nàng may mắn được ăn cái bánh của người đàn bà có hơn 30 năm bền bỉ với nghề làm bánh ít truyền thống của gia đình. Chiếc bánh nàng ăn có nhân là đậu phụng được rang và giã nhỏ, dừa được làm thế nào mà nhỏ xíu xiu nhưng ăn vẫn không mất đi vị thơm thơm, beo béo của dừa và có chút gừng thơm thơm. Có lẽ bánh ít lá gai Lý Sơn khác với  bánh ít lá gai thường bán ngoài chợ và có lẽ chắc nó cũng khác so với những nơi khác, bởi nó được làm từ chính tâm hồn, sự tưởng nhớ của người dân xứ đảo, nơi quanh năm sống với gió biển, tiếng sóng biển và với cái nắng rát da rát thịt khi mùa nóng đến, vì họ xem bánh ít lá gai của quê hương mình như sản vật khi ngư dân mang theo để dâng cúng hương hồn tổ tiên ông bà đã nằm xuống trên quần đảo Hoàng Sa khi dong buồm ra khơi cắm mốc khẳng định chủ quyền của quốc gia trên quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, vì vậy cái bánh ít lá gai nhỏ nhỏ thơm ngon ấy luôn có mặt trong các lễ cúng của làng, đặc biệt là trong chuyến đi biển đầu năm.


            Ặc, được ăn có mỗi một cái bánh mà nàng lan man quá sá. Có lẽ, bởi tại tính nàng nó thế, hay lan man và ăn cái gì cũng nghĩ đến người làm ra nó. Ăn xong cái bánh, uống ly nước, bà 8 vài câu, nàng định đi thì bắt quả tang có người đang lén lút ăn xoài . Trời ơi, những quả xoài xanh, chua đã làm tuyến nước bọt của nàng hoạt động không ngừng nghỉ nếu không muốn nói là tần suất hoạt động của nó bỗng tăng vọt, chạy hết công suất mà không có lực nào có thể cản trở nổi ngoài cái miếng xoài xanh chua và chén muối ớt kia. Nàng phải đớp, đớp nó mới được. Nàng nói bâng quơ :”May là mình đã ăn cái bánh ít, uống ly nước rồi nên giờ ăn miếng xoài chua được rồi”. Heeeeee. Và thế là nàng cũng như người ta, chấm chấm, nhai nhai, nhăn mặt bồ suýt bồ xoa vì chua nhưng đúng là nó hấp dẫn đến nỗi cái hàm không thể ngừng nghỉ.
Nhưng mà, dẫu thế nào thì sự thật vẫn là sự thật, nó chua quá đến nỗi mỗi người chỉ chấm mút, quẹt quẹt, cắn cắn, nhai nhai được vài 3 miếng rồi đành phải ra đi. Nàng cũng thế. Nhưng với tâm hồn ăn uống cao độ và sự hận thù sâu sắc với nó, bởi nó quá chua nên nàng đã thề thốt: “Lần sau, nếu gặp anh em chua lè kiểu mày thì tao nhất định sẽ băm vằm mày ra, nhúng mày vô tô nước mắm trộn đường, thêm ớt cay rồi xáo tới xáo lui cho mày ngấm cái thứ nước mặn mặn ngọt ngọt, cay cay ấy và tao sẽ xơi mày. Xơi cho bằng hết, diệt cho bằng hết. Tao thề!”

Nàng đứng mân mê, sờ mó, nhìn ngó nó, bấm bấm cái móng tay vào da thịt nó, buông lời thề và nguẩy đít đi … ăn cái bánh ít thứ 2 để vuốt ve tuyến nước bọt.

Thế là ngày hôm nay, trong sổ thù vặt nhớ dai của nàng, tên “XOÀI XANH” đã được ghi sổ và nàng hạ quyết tâm, sẽ tìm nó tiêu diệt.