Khi nghĩ về một đời người
Tôi thường nhớ về những hàng cây.
Khi nghĩ về những hàng cây
Tôi thường nhớ về nhiều người,
Tôi thường nhớ về những hàng cây.
Khi nghĩ về những hàng cây
Tôi thường nhớ về nhiều người,
Trời
ơi, sao mà thấy lạ
Chặt
cây khi còn tốt xanh
Trời
ơi, sao mà thấy lạ
Còn đâu màu xanh mượt mà
Còn đâu màu xanh mượt mà
Còn đâu ngọn gió
trong lành
Khi hè sang
Cây đã mọc từ thuở
nào
Trên vùng đất thủ đô
Trên vùng đất thủ đô
“”Ai”” có hiểu vì sao
Người người đều yêu
Hà Nội
Yêu những hàng cây cổ
thụ
Yêu những mùa lá rụng,
Yêu những mùa lá rụng,
Yêu những mùa hoa sữa, hoa ban.
Và tôi vẫn nhớ hoài những
hàng cây
Dãi dầm cùng tôi qua bao mùa mưa nắng
Dãi dầm cùng tôi qua bao mùa mưa nắng
Đồng hành cùng tôi
thuở ấu thơ đến giờ
Và tôi vẫn nhớ hoài
những hàng cây
Lá xanh tỏa bóng rợp con đường
Hỏi người, xin hỏi
người
Vì sao tàn sát hết
cây xanh?
Ai cũng yêu chuộng
hòa bình
Đâu muốn làm “”ầm ầm””
lên
Ai cũng lỡ lầm sai
Cũng từng nghĩ về đời mình
Phải đâu sai rồi sai nữa
Phải đâu trong đục cũng đành.
Phải không em, phải không anh ?
Ai cũng lỡ lầm sai
Cũng từng nghĩ về đời mình
Phải đâu sai rồi sai nữa
Phải đâu trong đục cũng đành.
Phải không em, phải không anh ?
CN 24.3.2015
p/s: Mình có cái lạ là hát không được (hic) nhưng tốc chế thì cực nhanh.