Thứ Ba, 24 tháng 3, 2015

Một đời người Một rừng cây

Khi nghĩ về một đời người 
Tôi thường nhớ về những hàng cây. 
Khi nghĩ về những hàng cây 
Tôi thường nhớ về nhiều người, 
Trời ơi, sao mà thấy lạ
Chặt cây khi còn tốt xanh
Trời ơi, sao mà thấy lạ
Còn đâu màu xanh mượt mà
Còn đâu ngọn gió trong lành
Khi hè sang

Cây đã mọc từ thuở nào 
Trên vùng đất thủ đô
“”Ai”” có hiểu vì sao
Người người đều yêu Hà Nội
Yêu những hàng cây cổ thụ 
Yêu những mùa lá rụng, 
Yêu những mùa hoa sữa, hoa ban.

Và tôi vẫn nhớ hoài những hàng cây 
Dãi dầm cùng tôi qua bao mùa mưa nắng
Đồng hành cùng tôi thuở ấu thơ đến giờ
Và tôi vẫn nhớ hoài những hàng cây
Lá xanh tỏa bóng rợp  con đường
Hỏi người, xin hỏi người
Vì sao tàn sát hết cây xanh?


Ai cũng yêu chuộng hòa bình
Đâu muốn làm “”ầm ầm”” lên 
Ai cũng lỡ lầm sai 
Cũng từng nghĩ về đời mình 
Phải đâu sai rồi sai nữa 
Phải đâu trong đục cũng đành. 
Phải không em, phải không anh ? 





CN 24.3.2015

p/s: Mình có cái lạ là hát không được (hic) nhưng tốc chế thì cực nhanh. 


Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

Đừng!

Đừng!
Đừng!
Xin đừng chặt thân tôi!
Đừng cưa thân tôi!
Hãy trả lại mái tóc xanh cho tôi
Trả lại cho tôi những tiếng ca rì rào, những giai điệu du dương mang từng hơi thở
Trả lại cho tôi những niềm thương, nhớ
Đừng giết tôi mà. Tôi van lạy các anh.

Tôi có tội tình gì khi mang đến màu xanh
Cho phố phường rợp bóng che, gió mát
Tôi có tội tình gì trong từng câu hát
Mà các anh chặt tôi đi
Tan nát
Xơ xác
Đến hoang tàn.

Tôi có tội tình gì khi làm gió lang thang
Quạt mát cho các cụ, các bà, các cô bác bán hàng rong vất vả
Cho dòng người ngày ngày tất tả
Cho các em thơ thỏa tiếng cười dưới những bóng râm?

Tôi xin các người đừng lạnh lùng cứa những nhát dao, đâm
Máu tôi chảy từng dòng van xin khẩn thiết
Xin các người đừng làm tôi khánh kiệt
Tóc tôi đâu? Tay tôi đâu? Cả cơ thể khỏe mạnh hùng cường rồi cũng sẽ đi đâu?.
Kí ức trong tôi, trong người rồi cũng sẽ đi đâu
Khi tôi giãy chết van xin trong tha thiết
Kỉ niệm xưa người gắn với tôi sẽ chỉ còn những nỗi đau da diết
Nhân chứng lịch sử
Niềm tự hào của tôi, của phố, của người
Người đan tâm giết
Người lạnh lùng cưa tôi từng khúc một
Mặc ai khóc thương
Mặc nỗi nhớ
Mặc tự hào
Mặc khăn tang
Mặc những tiếng thét gào
Mặc những dòng nhựa sống trong tôi đang chảy dòng van lơn thống thiết
Các anh chị em tôi đâu rồi?
Bố mẹ tôi đâu rồi?
Các chứng nhân lịch sử đã cùng người đi qua bao thăng trầm cuộc sống
Giờ ở đâu rồi? Xác họ đâu rồi?
Than ôi!!!

Tôi xin các người mà, xin đừng cắt thân tôi
Khi tôi vẫn khỏe mạnh
Ngày đêm cho người màu xanh sự sống
Bao nhiêu người vì tôi mà van lơn thống thiết
Sao “”người”” lại lạnh lùng tàn nhẫn với chúng sinh?
Châu Ngọc 20.3.2015

Thứ Năm, 19 tháng 3, 2015

Gửi anh ...

Đừng đến tìm em nữa được không
Bởi em dễ xiêu lòng, mong manh và yếu đuối
Đừng để em bỏ hết vùi mình trong mê muội
Đừng yêu em nữa mà. Hãy buông thả em ra.

Đừng nhé anh. Đừng yêu em nữa mà
Để em khỏi buồn lòng và thao thức
Đừng yêu em và suốt ngày túc trực
Để vai gầy chống chếnh với niềm đau.

19.3.15

Gửi anh cảm. =))) Em mệt mỏi lắm rồi, đừng ôm mãi lấy em. Hic. :(((

Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2015

KHÔNG ĐỀ


(Tặng chị)
---
”Đừng nghe ca ve kể chuyện
Đừng nghe thằng nghiện trình bày””
Nhưng tôi tin những gì chị kể
Về chị - Một kiếp người. Chua chát! Xót xa!
---
Chị mất mẹ cha khi tròn 2 tháng tuổi
Được dì thương nên nuôi nấng, vỗ về
Nhưng cha dượng đã bao lần đánh đập
Bỏ đói và dọa dẫm đuổi đi.
---
Chẳng hề chi. Chị vẫn cố học hành
Nhưng tuổi thơ không mẹ cha nên cuộc đời sóng gió
Dẫu dì còn đó nhưng  đã bao lần bị dượng toan cưỡng hiếp
Chị sợ chính ngôi nhà có hơi ấm của dì nhưng mắt dượng lúc nào cũng sòng sọc ‘’ngó nghiêng””.
----
Rồi chị tưởng đời mình được đổi khác khi
Cô bạn thân lâu ngày về tỏ lòng thương, cưu mang và giúp đỡ
Theo chân bạn, chị ra đi mừng rỡ
Có ngờ đâu lưới bạn đã bày.
----
Ngày tiếp ngày là những tủi nhục, đắng cay
Chị hứng trọn với đớn đau tinh thần và thể xác
Chị muốn chết (!) Đã bao lần như thế !
Nhưng cuộc đời thật lắm trêu ngươi.
----
Rồi chị cũng lại được nói, được cười
Khi có người đàn ông dang tay chào đón chị
Chị được làm vợ, có con và cuộc sống
Ngày theo ngày ổn định dần lên.
---
Nhưng đời chị lắm chìm nổi lênh đênh
Khi có tiền chồng lại sa vào … gái gú
Lại hút chích. Chị biết hết nhưng nợ chồng lớn quá
Và … dại dột chấp nhận nhìn chồng ngày một trượt xa.
---
Rồi điều kinh khủng đã xảy ra
Chị cũng sa vào đường nghiện ngập
Chị đánh mẹ chồng. Vướng vào vòng tù tội
Để giờ mắt đượm buồn,  chị hỏi “”làm thế nào để quên quá khứ”” mà chẳng có lối ra.
---
Cùng một phận người. Cũng kiếp phấn hoa
Nhưng không phải ai cũng cùng một cuộc đời, một nỗi đau như thế
Nên tôi tin những lời chị kể
Và xót thương cho một kiếp người.

CN 14.3.2015
---

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015

mùng 8.3

Giả vờ buồn chút coi chơi
Ai dè buồn thiệt ... giời ơi ... thật ...tình ....