Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Em sẽ về Tây Nguyên đấy anh

(Thơ cảm tác bên nhà anh Duy)

EM SẼ VỀ TÂY NGUYÊN
Em sẽ về Tây Nguyên đấy anh
Trong cơn gió chiều se se lạnh
Anh nhớ đón khi em vừa đến nhé
Để thấy lòng ấm áp biết bao.


Lời anh thì thầm tha thiết làm sao
Em sẽ đến cùng anh thăm phố núi
Thăm vườn cà phê xanh tươi, bát ngát
Dã quỳ vàng trên khắp mọi vùng quê.

Em sẽ cùng anh, ta ghé về
Thăm Buôn Mê - nơi trận chiến thắng mở màn cho mùa xuân đại thắng
Để trong niềm vui, vẫn thấy lòng sâu lắng
Để sống tốt hơn trong độc lập, hòa bình

Em sẽ về Tây Nguyên, chẳng đắn đo
Để cùng anh lên Kon rẫy xem cuộc sống êm đềm
Để em biết hạnh phúc có từ những điều nhỏ nhất
Để quý, yêu những giản dị, đời thường.

Em sẽ cùng anh, ta chắp cánh yêu thương
Cùng dân bản, quây quần bên ché rượu cần, cồng chiêng anh nhé
Hòa vào đấy một tình yêu dân tộc
Người Thượng – Kinh chung một Mẹ hiền.

Em sẽ về cùng anh thăm thác Thủy Tiên
Nơi nước chảy ngày đêm như bản nhạc,
như tình yêu ta dành cho nhau không bao giờ ngừng, cạn
Mãi dạt dào những yêu thương.

Em sẽ cùng anh rong ruổi khắp nẻo đường
Thăm Buôn Đôn, Nhà Rông, Rừng cổ
Thăm Hồ Lăk , thác Yaly hùng vĩ
Tìm hiểu, xem cuộc sống của đồng bào.

Lời anh thì thầm làm em thấy nôn nao
Mong một lần được cùng anh thăm phố núi …
                       
 (18/10/2012)
(Một ngày ở Tây Nguyên, khi chưa biết anh, một mình em lang thang, cà phê nơi phố núi nè )

Về Tây Nguyên đi Em.
Cơn gió chiều se lạnh
Trên miền đất Tây nguyên
Tôi nhìn về phương bắc
Lòng thầm nhắc tên em.

Công việc đã rảnh chưa 
Ghé lên đây chơi nhé
Ly rượu cần trong ché
Bao ngày tôi đợi mong

Tây nguyên vùng đất đỏ
Nơi rừng núi đại ngàn
Tiếng cồng chiên khua vang
Lửa bập bùng phơi phới

Con người trên Tây nguyên
Cần cù trong lao động
Kiên trì trong cuộc sống
Luôn có chí vững bền

Nếu em  về Tây nguyên
Ghé thăm Buôn Ma Thuộc
Trận chiến thắng mở màn
Của đại thắng mùa xuân (1975)

Hàng cao su thẳng tắp
Lung linh đón gió về
Vườn caphe xanh ngào ngạc
Trên khắp mọi vùng quê

Dắt em theo lối nhỏ
Về du lịch Buôn Đôn
Cầu tre bắt qua sông
Đi vào khu rừng cổ

Thác Thủy tiên còn đó
Ngày đêm nước chảy ầm
Đẹp thay những nhà Rông
Người đồng bào sinh hoạt

Đà lạt sương phủ mờ
Hồ Than thở em qua
Về Đăk Nông-Hồ Lăk
Cảnh đẹp thật nên thơ

Dòng sông nước hiền hòa
Cho ta dòng điện sáng
Tháng ngày vẫn âm vang
Yaly hỡi Yaly

Về Tây nguyên đi em
Lên Kon rẫy mà xem
Cuộc sống thật êm đềm
Của người Kon tum đó

Tôi đón em đi về
Chiều gió lạnh hiu hiu
Trong lòng ôm nỗi nhớ
Cho cả một tình yêu.
                              Đ.Duy

Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Chào ngày mới


Em Thảo Linh (ngày chưa tròn 3 tuổi)



(Ảnh chụp ngày 08/9/2011)


CHÀO NGÀY MỚI


Buổi sáng em thức dậy

Đánh răng thật thật nhanh
Rồi em đi đến trường
Với bao điều mới lạ.

Buổi sáng tinh mơ ấy
Tiếng chim hót rất hay
Cây lá cũng vươn mình
Hát theo tiếng chim reo.

Những tia nắng ấm áp
Cũng đùa vui ca vang
Chào mừng bình minh ấy
Lòng em vui rộn ràng

(Minh Thư_ tháng 10/2012)

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Anh hãy ra đi

(THƠ CẢM TÁC bên blog anh Hưng - Dự án Sen)

Nếu anh phải ra đi
Em không giận, cũng không lời oán trách
Bởi cuộc đời này, cần lắm "có anh!"
Anh ra đi vì Đất Mẹ hiền
Anh ra đi vì một lòng với Nước.
Ôi,

Đất nước Việt Nam
Ôi, Tổ quốc Mẹ hiền.
Em biết
Đất Mẹ đang cần anh, em biết!
Và cần mọi người cũng sẽ như anh
Anh hãy ra đi "đắp ấm và nối mạch liền vết nứt"
Đi tìm lại ánh hào hoa dân tộc
Đi tìm lại niềm thương yêu rực rỡ như vườn hoa nghiêm xinh thơm dâng kết quả Việt hiến văn..."

Anh ra đi, dẫu em lắm nỗi niềm
Nhưng hạnh phúc vì thấy anh như thế
Ta xa nhau có là gì đâu nhỉ
Khi trong tim, trong tâm ta biết "lắng nghe phẩm tính của những bước chân đi
Bước qua vũng lầy – chạm qua muôn sỏi lạnh
Em sẽ lắng nghe mọi bước chân trở về - mặc dù từ rất xa"

Em thấy quanh đây hình ảnh anh
đầy tình yêu Đất Mẹ
tình yêu thương nhân loài quá lớn
lớn hơn cả trời cao!
rộng hơn cả trời cao!
Tình yêu anh như những vì sao muôn đời lấp lánh
Thế thì tại sao em lại ngăn chân anh xa cách
Thế thì tại sao em nỡ hờn oán trách?
Anh hãy ra đi theo cách của mình!
Theo cách anh đeo đuổi, theo cách anh nghĩ suy, trăn trở
Để đi tìm ánh hào hoa dân tộc
để nối liền những mạch máu yêu thương!
Nếu anh phải ra đi,
đó là cũng lẽ thường
Bởi anh đã nguyện cả cuộc đời hiến dâng cho Tổ quốc
Anh ra đi, dẫu là em có nhớ
Nhưng nghĩ về Tổ quốc Mẹ hiền
Nghĩ về anh với những áng văn chương
Với những trăn trở, nghĩ suy, với những gì anh gửi gắm
Thì cho em, dẫu lòng buồn lắm
Cũng nguyện cầu hãy nâng bước anh đi.
Hãy để anh thấy được những gì
anh biết đó là điều anh mong chờ nhất
Để từ đó anh làm nên sự thật
Từ những gì anh khao khát nên cất bước ra đi.
Đi đi anh,
nếu đó là khát khao cháy bỏng
Là sự hiến dâng chẳng sá thân mình
Là đi tìm đường để đất nước được phồn vinh,
Là gắn kết tình yêu dân tộc.
Đi đi anh
Dẫu có nhớ, có gì chăng nữa
Thì em vẫn biết rằng anh vẫn mãi bên em!

Chữ in nghiêng trong bài: Trích thơ anh Sen
-----------------------------------------------------------------------------

http://blog.yahoo.com/_FLP76LM3APHLG7TV4ZWYFGQFMU/articles/646418

ANH CÒN PHẢI RA ĐI
Thơ Sen
 Em đừng giận anh
Người đàn ông kỳ lạ
Không thuộc về một đám đông nào
anh thuộc về mọi đám đông
Không tranh giành lao xao
anh thuộc về mọi âm thanh
Đất nước sao mà yêu mà quý thế
Không đáng phải chịu những hậu quả từ ý thức con người
Từ những gì trong tâm khó ai đánh giá được
Vì thế - anh còn phải đi
Em đừng giận anh
Nhé
Cuộc đời này
Không hề có những cuộc chia ly
Vì em hãy lắng nghe phẩm tính của những bước chân đi
Bước qua vũng lầy – chạm qua muôn sỏi lạnh
Em sẽ lắng nghe mọi bước chân trở về - mặc dù từ rất xa
Có trong những bản tình ca ta nghe từ khởi nguồn quê mẹ
Em nghe chăng “Hội trùng dương” của Phạm Đình Chương
Em nghe chăng “Huế - Sài Gòn – Hà Nội” của Trịnh Công Sơn
Em nghe chăng yêu dấu quá “Tình ca” của Phạm Duy đại thụ 
Đó là gì nếu không phải là những nẻo đường ta bước
Tổ quốc có gầy mòn hao xước
Đàn con sao không nhỏ lệ trong veo để đi ra cõi lòng
Trở về mọi miền đất lạnh
Trở về mọi đầu sóng giông bão
Vì đâu cũng là lung linh nước tỏa quê hương
Nếu có chăng em – một mối tình tha thiết
Đó là tiếng thì thầm của da thịt từ những cơn đẻ đau thiêng liêng cao quý
Có thể là những vết xước toạc da
Vì đã có trái tim em tim anh và trái tim ta
Đắp ấm và nối mạch liền những vết nứt
Chỉ sợ nhất là vết nứt đổ sầm trong tim
Tiếng mẹ hiền – nghe xa biển thương thiệt
Anh thương những vị lãnh đạo
Những vị quan chức lầm lạc
Thương những ai đang theo đuổi “lợi ích nhóm”
Vì mình là dân Việt
Phải thương ai vướng vào tục lụy tham – sân – si
Vì thế em hỡi
Anh sẽ làm gì nếu anh không nhất quyết “ra đi”
Nghe quê hương trôi trên hương ngữ cao quý
Của đôi mắt anh minh Trần Nhân Tông mà Viện Đại học Harvard biết nhìn Ngài bằng một viện nghiên cứu
Em ơi
Anh nguyện không tiếc tấm thân gầy
Sá gì từng thớ thịt nho nhỏ
Sá gì hơi thở chỉ còn mấy thập niên
Sá gì những vinh danh – nếu có
Không có gì để lại vì mình phải ra đi
Làm gì cho đất nước – làm gì cho nguồn mạch máu chung nhau?
Anh gửi em lời thơ và tinh thần không xa vắng
Từ đầu ngọn sóng đau khổ - mình mới biết trải hết thiên năng đất mẹ
Thiên địa khôn cùng
Tâm hồn nguyện dấn vào cõi mông lung
Đi tìm lại ánh hào hoa dân tộc
Đi tìm lại niềm thương yêu rực rỡ như vườn hoa nghiêm xinh thơm dâng kết quả Việt hiến văn………..
Anh phải đi em ơi
Dù vùi trong xương máu tinh thần của tuổi xa khơi………..