Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Không đề 6


Thằng bé lê bước cùng ông già "lẩm cẩm"
Nắm tay ông qua khắp phố trong thành
Tiếng đàn kia lúc bổng lúc ngân
Lúc réo rắt, lúc lê thê sầu thảm.

Về khuya,
Tiếng lộc cộc của bước chân và gậy
Ngước mắt nhìn thằng bé bảo ông
Một ổ bánh mì ông ăn đi rồi ngủ
Ông lắc đầu, còn sớm quá cháu ơi.

Gắng lên con, ông cháu ta cùng bước
Ông sẽ đánh đàn và cháu nắm tay ông
Hai ông cháu lại cùng nhau lộc cộc
Lê bước trên đường 
đàn thay tiếng  giùm ai.

(1999)


7 nhận xét:

  1. Kiếp người như thế lại hay
    Đầu đường xó chợ suốt ngày rong chơi
    Làm quan khổ lắm ai ơi
    Cao lương mĩ vị cả đời lo toan
    Ăn nhiều lắm bệnh nguy nan
    Chết rồi cũng hết còn bàn luận chi
    Tiền chức có để làm gì
    Thà sắm bị gậy để đi ngoài đường
    Qua thành Quảng Ngãi mến thương
    Gặp người con gái nẻo đường cười duyên
    Chẳng bánh mỳ cũng chẳng tiền
    Chỉ cần ánh mắt no liền mấy hôm
    ...
    Ông già ấy biết đâu lại là một lãng tử đang yêu đó nha.
    Thực ra bài thơ của CN rất nhân văn. đáng quý vì quý nên Sỏi cũng mơ một ngày làm Hành khất !

    Trả lờiXóa
  2. Đấy mình lại viết sai "Lãng tử đáng yêu" chứ không phải "đang yêu". Những cảnh ngộ trên thì ai cũng gặp , thậm chí là gặp hàng ngày nhưng viết được thành lời thì khó lắm CN thật giầu nhân ái và giỏi nảy chữ. Khá khen!

    Trả lờiXóa
  3. Chờ ngày về đăng bài không đề 7...

    Trả lờiXóa
  4. Anh cảm ơn em hình như em cho anh cảm hứng về câu thơ cuối trong bài MÙ HÁT RONG
    "...Cầm câu hát sẩm chu du sơn hà" Hi hI hi!
    Thôi "có đề" đi em!

    Trả lờiXóa
  5. Thăm CN.Chúc CN đêm bình yên và ngon giấc nhé!

    Trả lờiXóa
  6. Ghé thăm CN nè....buổi tối bình an nha

    Trả lờiXóa