Thỏ con xin phép mẹ
Đi thám hiểm Mặt Trăng
Mẹ nhìn âu yếm hỏi
Đi mấy ngày hả con?
Thỏ hào hứng trar lowif
Một ngày thôi Mẹ aj
Rồi tung tăng chuẩn bị
Cơ mang bao nhieu đồ.
Thỏ mẹ ngạc nhiên quá
Có một ngày mà sao …
Ôm mẹ hiền yêu dấu
Thỏ nũng nịu, giãi bày.
Một ngày trên Mặt Trăng
Dài gần bằng một tháng (trên Trái đất)
29 ngày rưỡi đấy
Ơi mẹ hiền của con.
(8/12/2011)
Mốt, ngày 09/12/2012 là SN Thảo Linh rồi. Tự dưng mấy ngày nay mẹ cứ nghĩ về khoảng thời gian trước ngày mẹ mang bầu Thảo Linh đấy. Và mẹ lại nghĩ, Mẹ nghĩ về các em bé, các anh, chị không may có hoàn cảnh khó khăn, bị nhiễm chất độc da cam con ạ.
Ngay
bây giờ, Mẹ không muốn viết gì cả mà Mẹ chỉ muốn post bài cũ, mẹ viết
cách đây khá lâu rồi. Mẹ post vào đây và mai mẹ sẽ đọc lại cho hai con
nghe nhé.
NHẤT ĐỊNH MÌNH SẼ THĂM
Trưa nay, trong lúc ăn cơm mình đã bàn với chồng mình trong
tuần này mình sẽ đi thăm Tết các gia đình có người bị nhiễm chất độc da
cam/dioxin.
Chồng mình thoáng chút nghĩ ngợi vì anh ấy sợ trái tim đa cảm của mình sẽ bị
"ám ảnh" bởi những em bé bị nhiễm chất độc dioxin ấy. Anh ấy sợ vì
năm nay chúng mình có kế hoạch sẽ có bầu, sang năm sinh. Anh ấy sợ những hình
ảnh ấy sẽ đi theo mình, nếu mình nghĩ ngợi nhiều về những hình ảnh ấy sẽ có ảnh
hưởng không tốt cho sự hình thành và phát triển của thai nhi,... Nhưng rồi mình
đã an ủi và thuyết phục anh rằng "sẽ không sao đâu", "em sẽ đi
thăm những gia đình nghèo nhất trong số những gia đình nghèo có người bị nhiễm
chất độc da cam, nhưng em sẽ nói với cô Lan là đừng dẫn em đến những gia đình
có người bị di chứng nặng nề nhất, những con người mà hình thù không được
"bình thường nhất" thì em sẽ không đến thăm"..
Thật đáng buồn khi mình quyết định đi thăm nhưng lại không
dám đến thăm những gia đình bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Và cũng buồn thay khi
dân số của cả tỉnh Quảng Ngãi chỉ có hơn 1,2 triệu dân một chút; toàn tỉnh có 180
xã nhưng đã có đến 172 xã có người bị nhiễm. Tổng số người bị nhiễm chất độc là
16.738 người, riêng thành phố có đến hơn 300 hộ có số người bị nhiễm dioxin.
Buồn thì có buồn đấy nhưng mình đã thật vui khi biết cô Lan
là Chủ tịch Hội Nạn nhân chất độc da cam/Dioxin (cô nguyên là Chủ tịch Hội Phụ
nữ tỉnh). Điều này là vô tình thôi, hôm ấy cô đã đi cùng với một cô khác đến cơ
quan mình xin tiền ủng hộ để chăm lo Tết cho các gia đình có người bị nhiễm
dioxin. Cơ quan mình đã ủng hộ 300.000,đ.Còn mình, mình "lẳng lặng"
hỏi thăm cô về số lượng người bị nhiễm, về địa chỉ của một số gia đình và mình
đã bày tỏ ý nguyện của mình. Cô ấy đã rất vui và hứa sẽ tạo điều kiện tốt nhất
cho mình để mình có thể đến thăm một vài gia đình trong số ấy. Nỗi buồn len lỏi
nhưng niềm vui thì ...rất nhiều bởi mình đã thực hiện được ước mơ nho nhỏ của
mình rồi. Mình muốn đem đến cho họ một mùa xuân thật ấm áp, nghĩa tình.
Với lại, mình cũng thấy mình đã có lỗi với những người bị
nhiễm còn sống cũng như với 1 ông "cụ" trên quê đã chết vì bị nhiễm
chất độc quái ác này. Lần đó, sau khi nghe ba má kể về ông - một chiến sĩ kiên
cường, anh dũng trong thời chiến đã bị nhiễm chất độc da cam, ông đã được nhận
tiền trợ cấp vài tháng nhưng rồi sau đó thì số tiền trợ cấp ít ỏi ấy không đến
được tay ông (vì lý do gì? Mình đã định viết hoặc nhờ một nhà báo "tìm
hiểu" giúp nhưng chưa kịp thực hiện ý định này thì ông đã chết sau khoảng
10 ngày kể từ ngày mình biết tin về ông). Lúc mình biết, sức ông đã yếu lắm
rồi, đôi chân ông bị teo lại, khẳng khiu, đen sì, nhỏ xíu chỉ bằng cánh tay của
mình (qua bức ảnh ba chụp bằng điện thoại và qua lời kể). Mình đã nói chuyện này
với chồng và cả hai quyết định sẽ cho ông vài trăm để bà có thể mua sữa, gạo
... nhưng vì bận bịu công việc quá, chúng mình không đi được. Rồi cũng đến một
ngày cả gia đình về quê ngoại. Vừa đến nơi được khoảng 10 phút mình đã vội vã
giục anh đi thăm ông nhưng ... thật bàng hoàng ... ông đã chết cách đó 2 ngày.
Mình lặng người đi.Ý định của mình, mong muốn của mình mình chưa thực hiện
được. Mình thấy mình có lỗi với ông.
Rồi cách đây 5 năm, khi mình cùng với Chi đoàn xuống thăm các em ở Trung tâm
Phục hồi chức năng ở xã Bình Hoà, huyện Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi. Mình đã
chứng kiến cảnh các em cười nói ngây ngô, đôi mắt nhìn ngây dại, hình thù các
em không được nguyên vẹn, có em chẳng đi được, có em biểu lộ cảm xúc vui khi được
nhận quà bằng cách đập đầu vô tường - điều này thì mình chỉ đọc qua báo thôi.
Đau xót quá! Mình đã không kìm được lòng mình và mình đã hứa. Mình hứa khi nào
có điều kiện mình sẽ thăm các em. Bây giờ thì mình đã có một chút điều kiện rồi
nhưng mình vẫn chưa thực hiện được ước nguyện của mình. Mình lại có lỗi với các
em.
Lần này nhất định mình sẽ thăm, nhưng mình lại có chút lo
âu, mình an ủi anh nhưng mình lại sợ mình sẽ không thoát ra được những hình ảnh
ấy. Không! Sẽ không có chuyện gì đâu! Mình làm công tác tư tưởng cho mình, mình
sẽ vô tư, sẽ quên ngay, sẽ không nghĩ gì cả, bởi công việc nghĩ ngợi chính của
mình hiện nay là ... làm thế nào để chuẩn bị một tinh thần tốt nhất, một sức
khoẻ tốt nhất để có bầu cho đứa con thứ hai, với lại bây giờ có blog rồi, mình
ngồi "loạng quạng" với nó hoài thì còn thời gian đâu mà nghĩ. Nghĩ
thế mình sẽ "vô tư" hơn. Thôi mà. Sẽ không có chuyện gì đâu! Mình sẽ
thăm họ!Nhất định đấy!
(CN-23/01/2008)