Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

Tiếp thị

Nhà nghèo quá, em lên thành phố
Kiếm việc làm giúp mẹ một tay
Được "giúp đỡ", em làm "tiếp thị"
Quáng quàng mừng, em gọi "Má ơi"

Rồi từ đó áo quần là lượt
Em tôi môi son má đỏ hồng
Mái tóc nhuộm che màu tóc cháy
Em làm vì cho dễ kiếm cơm?

Tháng góp nhặt em gửi về cho má
Phụ tiền nhà, tiền quần áo các em
Má bật khóc, con tôi chưa đủ lớn
Nhưng nhà nghèo, tính lớn hơn năm.

Rồi từng tháng đều hoài như thế
Lũ bạn chân quê nháo nhác thèm thuồng
Đâu ai biết cũng từ ngày ấy
Em lội vũng bùn, bì bõm mãi chẳng ra.

(CN_2000)

2 nhận xét:

  1. Bài viết thấy thương em gái quá, vì lo cho gia đình nên phải làm nghề này ....tối cuối tuần chúc CN vui vẻ nha

    Trả lờiXóa
  2. Cứ lên thành phố có tui đón!

    Trả lờiXóa