Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

NẾU

Anh Minh Hong Minh ơi, sáng sớm đọc thơ anh, em cảm tác nhanh được bài này nè. Cảm ơn anh nhiều nhé.
Đọc thơ anh miết, thấy thơ anh đầy những yêu thương, dạt dào, mãnh liệt, tha thiết với tình yêu quê hương, đất nước, con người và đặc biệt là tình yêu của anh đối với Nhà máy Lọc dầu Dung Quất làm em cũng yêu NM này rồi. 

NẾU

(cảm tác từ bài thơ của anh Minh Hồng Minh)


Nếu anh công nhân vận hành nào cũng như anh
đều tưởng tượng những ống, van đóng mở là cô gái
thì ca làm việc dẫu có căng đến mấy
anh cũng nhẹ nhàng đóng, mở những ốc, van.

Nếu anh công nhân nào cũng như anh
thì giữa trời nóng ran vẫn xanh màu tươi thắm
vẫn thấy đẹp lắm những đường cong "cô gái"
dẫu nàng ở tít trên cao hay đường đến ngoằn ngoèo.

Anh "bò" lên ôm cô như ôm những vòng eo
và mở, đóng những đường dây thắt nút
hổn hển đấy giữa trời trưa nắng cháy
nhưng hiểu được em, cảm xúc vỡ òa.

Anh cứ phơi mình, tất bật như thoi
những giọt mồ hôi ướt đầm lưng áo
nhưng đâu đâu cũng thấy em căng tràn sự sống
anh như kẻ đang yêu hừng hực bước vào tình.

CN, 16514

Thơ anh MHM:

Tháp propylen duyên như cô gái đẹp
Khoe trắng muốt dáng vươn lên trời cao
Anh công nhân ép mình vào thang sắt
Nín thở theo nhịp cô gái rung
Nắng cứ soi bóng anh lên mình cô gái
Trên cao tít trong một nền xanh
Dáng anh giờ cũng xanh như hạt đỗ
Sẽ chín vàng bên mình cô gái trong
Tay vững vàng anh nắm chặt từng thang sắt
Thở hổn hển cùng gió mạnh run run

Tôi đứng trên ba sì-phia xa tít
Nắng giống nhau, chiếu trên đỉnh đầu
Alo, tao đây, đang trên mình cô bé propylene
Cảm giác rung lắc tuyệt vời
Biển xanh từng khoảng đậm nhạt
Tàu xa buồm trắng như chấm nhỏ
Ở xa chắc mày chẳng thấy tao

Tôi nhắm một mắt nhìn hai sì-phia bên cạnh
Thật tròn và căng như là của em
Đây rồi men-hâu anh vẫn chờ đợi
Động vào đi anh, cuộc đời em

Trên xe bus đi trong nhà máy
Cô kỹ sư quen trong bộ đồ đồng phục
Cười bằng đôi mắt nhìn tôi
Đôi mối giấu dưới làn vải mỏng
Nụ hôn thầm hạnh phúc cả người tôi

Che kín quá vì nắng soi em tất cả
Những đường cong phản chiếu hồn tôi
Chưa nhận ra em trong thật gần bên cạnh
Em lại cười tôi bằng đôi mắt đen
Không nhận ra sao, chết thật
Em như Hin-đu nhìn dáng không đoán ra được
Vẫn nhìn em à rồi hạnh phúc quá
Bên nhau ngồi mà mồ hôi ra như tắm
Chẳng phải trời nắng mà vì mình đang run
Xuống xe tôi chào em trong nháy mắt
Em lại cười bằng một đôi mắt đen

Công trường trắng trong màu nắng
Đôi lúc im ắng lạ thường
Mọi người vui thổi bùng công việc
Những nụ cười bằng mắt vẫn nhìn nhau

1 nhận xét:

  1. Cả hai bài đều hay!
    HB qua thăm em CN và cảm nhận Thơ!
    Chúc em và gia đình luôn vui và hạnh phúc!

    Trả lờiXóa