Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2015

MẸ KỂ CON NGHE (1)

(Tặng út LG)

Để Mẹ kể con nghe
Về ngày mẹ sinh con ra nhé
Đó là một ngày mưa nhè nhẹ
Không tã tầm, không lất phất thoáng qua.

Trước ngày sinh con ra
Đêm hôm đó con vẫn chơi đùa cùng mẹ đến gần 2 giờ sáng
Hết nghe các dòng nhạc lại nghe mẹ tâm tình thủ thỉ
Mẹ dụ dỗ con ra, nếu không mẹ nhờ bác sĩ bắt bé ngựa lì.

Con có vẻ nghe lời nên Mẹ thấy nằm im
Hết cuộn tròn rong chơi trong bụng Mẹ
Có lẽ con đang nằm nghe nhịp yêu khe khẽ
Của Mẹ và con trong chiếc túi thần kỳ.

Gần 4 giờ sáng con bắt đầu muốn ra
Muốn cùng Mẹ Ba và các chị ngắm nhìn thế giới
Con háo hức muốn đạp tung tất cả
Mẹ đớn đau nhưng vẫn ráng để … Ba và các chị ngon giấc tròn.

Gần 6 giờ Mẹ gọi Ba và các chị con
Dậy nhanh chuẩn bị đến trường để Mẹ còn đi sinh em bé
Chị ba Linh chia tay Mẹ và con quyến luyến
Muốn theo Mẹ để đón con ngay khi con oa oa cất tiếng khóc chào đời.

Trước khi đến Trường chị Linh còn viết vội bức thư
Chúc mẹ khỏe, ráng đẻ để khỏi mổ …
(chị Linh sợ mẹ đau, sợ tay nghề bác sĩ) 
“Và nhanh nhanh về. Con yêu Mẹ. Con Linh”.

Mẹ và con trước lúc vào viện còn kịp ăn bát cháo lòng 
Mưa vẫn rả rích rơi dù không nặng hạt
Ăn bát cháo giữa ngày mưa mà mẹ mồ hôi đầm đìa, ướt áo
Bởi những cơn co, đau thắt,
Lưng chẳng đi thẳng được nữa rồi.

Vào phòng chờ sinh, mình mẹ nằm cút côi
Không bà, không ba, không một ai quen cả
Chỉ có các bà mẹ cũng sắp sinh em bé
Đang nhăn mặt, kêu la bởi những cơn đau thốn đến tận cùng.

Nằm trên giường chờ sinh mà miệng cứ Nam Mô
Lúc đau quá thì nhắm mắt, mím môi, qua cơn lại “A Di Đà Phật”
Rồi tưởng tượng khuôn mặt con bé nhỏ
Sẽ giống ai, Mẹ, Ba, chị ba Linh hay chị hai tồ tẹt của nhà?

9g53, con cất tiếng khóc oa oa
Xé toạc cơn đau, niềm vui ùa về, mẹ đón con hạnh phúc trào dâng và khóc
Ngắm con iu trắng trẻo, lúm đồng tiền sâu một bên má
Đôi môi nhỏ đỏ xinh, tóc đen nhiều, mắt hi hí nhìn iu iu quá đi thôi.

Con vừa chào đời là đã được “tiếp da”
Nằm trên người mẹ miệng ngậm bầu ti chụt chụt
Các cô nói sao trông con “già quá”
"Coi cái miệng kia, mút ti mẹ thấy thương".

Tháng ngày qua, giờ con sắp sinh nhật 1 tuổi rồi
Cái miệng xinh xinh suốt ngày đùa vui, nói cười toe toét
Con như cô cún lê la bò khắp chốn
Leo cầu thang, bắt kiến, đi men, biết  phỉnh cả nhà, ...

Nhìn con khỏe mạnh, tươi vui, cười nói ê a
Ngày càng lớn càng biết thêm nhiều thứ
Biết chơi, biết sợ, biết nịnh, biết nhõng nha nhõng nhẽo
Biết bày tỏ yêu thương, biết bắt chước, làm trò,...

Mẹ thấy vui và hạnh phúc con ơi
Khi các con khỏe mạnh, biết yêu thương nhau, lớn khôn cùng năm tháng
Khi nghe các con cười giòn tan, râm ran múa hát
Mẹ chỉ mong các con yêu được hạnh phúc mỗi ngày./.

Châu Ngọc, 11.40, 25/9/2015












Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

Nói với thằng ốm

Cái ốm là cái ốm ơi

Tại sao mày đến với tao lúc này?

-----------------------------



Tao - vốn dĩ con khỉ
Thích chạy nhảy, la cà 
Mày đã biết tao thế
Thì đến thăm làm gì?  


Mày làm thế có biết
Là mày đã hại tao
Để tao bị xanh xao
Cân trụt luôn 2 ký. 


Đầu đau như búa bổ
Ho muốn nổ cả nhà
Đến quặn
thắt ruột gan
Cả tiếng mà không dứt! :(((


Mắt tao sưng, giựt giựt
Muốn nhìn, cố nhướn lên
Ho, cái tai cũng nhức
Răng cũng nhức cả hàm.


Thân xác thì khỏi nói
Đã rệu rã lắm rồi
Chân bước đi không nổi
Liêu xiêu như cụ già.


Tại sao mày không tha
Cho tao, thằng ốm nhỉ?
Mày hành tao chưa đủ
Trong (hơn) 3 tuần hay sao?


Hay mày rắp tâm muốn
Mang tao đi thật xa
Đến một thế giới khác
Để tao xa gia đình?


Tao nghĩ, nếu mày muốn
Thì tiêu hủy tao đi
Nhanh nhanh luôn mày nhé
Cho tao được nhẹ nhàng.


Nhưng lại nghĩ con trẻ
Nghĩ đến cha mẹ già
Nghĩ đến chồng yêu dấu
Tao lại muốn sống lâu. (He he)


Nghĩ đến đời tươi đẹp
Dẫu chuyện xấu vây đầy
Tao vẫn luôn muốn sống
Bởi còn nhiều điều hay.



Vì thế, mày - thằng ốm
Hãy
cút khỏi tao đi
Để tao được lảnh lót
Được là tao thuở nào.


P/S:


Tao gia hạn cho đấy
Chỉ một tuần nữa thôi
Mày hãy đi mau nhé
Còn không, hãy liệu hồn.


Giờ thì tao năn nỉ
Nghĩa là còn ngọt ngào
Đến khi tao làm cao
Tao kiên cường chiến đấu.


Bao nhiêu thuốc tao tống
Để chiến đấu với mày
Nếu cần, tao sẽ chích
Cho chết
toi đời mày..


He he, tao nói thế
Nhưng vẫn muốn để mày
Chọn ra đi theo cách
Ngọt ngào và êm xuôi.


Vì thế mày đi nhé
Đừng phiền xác thân tao
Tao, khi đã cứng rắn
Sẽ chiến đấu kiên cường.


14/6/2013

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

MẸ


(Kính tặng Mẹ yêu thương)

Cả một đời Mẹ vất vả lo toan
Đến tuổi già vẫn chưa một ngày thanh thản
Yêu thương Mẹ
Nhưng sao con chưa thể
Nói lời yêu, lời thương từ tận đáy lòng.

Nhớ ngày xưa Mẹ vất vả, long đong
Quần ống rộng đen, áo ca rô, ô to, xanh vàng xen kẽ
(Chiếc áo ấy sau này con là người thừa kế
Để đến “trường” những năm học cấp 2-3)
Mẹ còng lưng trên chiếc xe cũ kỹ
Áo ướt đầm, 2 bên ba ga 2 thùng nước cơm nặng trĩu sóng sánh chực tràn.


Những buổi trưa trời nắng chang chang
Tóc mẹ bết trong chiếc nón lá ngả màu, dây quai cũ rích
Vẫn hai thùng nước cơm
Vẫn chiếc giỏ nhựa cũ nhỏ xanh treo lủng lẳng trên cổ xe cút kít, cà tàng
Chị em con đứng trước nhà, đợi bóng Mẹ để reo vang
Và lục chiếc giỏ tìm cơm cháy sém dưới đáy nồi Mẹ mang về cho hai đứa
Cả thức ăn thừa Mẹ đem về cho nữa
Chị em ngấu nghiến nhai,
Bụng trẻ thơ cũng được lấp đầy
Bằng cơm cháy, thức ăn thừa, canh cặn.

Có những bữa cơm nước mắt chan mặn môi
Mấy mẹ con chụm quanh bên chén muối ớt xanh hái trên đồi
Ăn cùng cơm trắng
Hay có những hôm canh là nước lã
Nấu sôi lên cho chút muối, bột ngọt chan vào cơm
Mấy mẹ con húp qua bữa, qua ngày.
Có một ngày con nhớ mãi không thôi
Con lỡ nấu cháy đen nồi cơm mà gạo vừa đi mượn
Mẹ bắt hai chị em đứng trên bàn và đánh
Bên cạnh nồi cơm khét lẹt
3 mẹ con khóc nức nở
Vỡ òa cả không gian
Vỡ òa cả thời gian
Hàng xóm tưởng có chuyện gì nên chạy qua dò hỏi
Biết nồi cơm cháy đen mà gạo con vừa mượn
Họ lại ủi an,
Lại xúc gạo qua cho mẹ con nấu bữa tối để bụng ấm lòng.

Nhà chỉ mấy mẹ con, Ba làm việc ở xa
Lại ở tận cùng, cuối là hồ bèo mênh mông, đêm tối om như mực
Nơi mà có những chiều đàn sóc nâu từ những lùm cây um tùm bên bờ hồ vắng
Tìm đến vườn nhà và chạy nhảy, rong chơi.
Nơi mà sẩm chiều tiếng tắc kè kêu vang vọng khắp nơi
Tiếng chim cú mèo thỉnh thoảng kêu, những con quạ to đen bay lượn lờ trong khu vườn đầy cây trái
Nơi mà có những tối con ra sau nhà rửa chén
Những hòn đá nhỏ từ cuối vườn, xa xa, trong đêm tối om cứ nhằm chỗ con ngồi bắn, rớt bịch bịch,
sợ điếng người
có hôm bỏ chén bát, thau, nồi vất vưởng
con nhanh chân chạy vô nhà đóng sập cửa và run.

Tiếng hát mấy chị em con nghe ngoài tiếng à ơi
Mẹ hát ru chúng con ngủ trong những đêm dài vắng bố
Còn có tiếng hát của thạch sùng, của những âm thanh từ côn trùng, tiếng gió
Cả tiếng heo kêu, tiếng chó sủa, tiếng vịt quang quác chắc tại lũ chuột, mèo.

Lại nhớ ngày xưa, nhà nghèo, bụng thường đói meo
Nhưng nhà vẫn nuôi chó mèo để làm bầu bạn
Có một ngày chó đói, lục nồi cơm vét cạn
Chắc sợ bị mắng la nên bỏ đi biền biệt những 3 ngày.
Mấy mẹ con nháo nhác tìm quanh
Ra cả hồ bèo tìm chú chó lông đen, mặt hiền, ốm nhách
Nhưng không thấy, mẹ con buồn rười rượi
Bỗng hôm sau Mẹ thấy “Bi đen” nằm ở gốc dừa sau vườn, thoi thóp thở, ốm nhom
Đôi mắt Bi đen đẫm buồn, nhìn Mẹ, mắt rưng rưng
Mẹ nhỏ nhẹ vỗ về chuyện trò nói “Mẹ không bắt lỗi tội con ăn vụng
Sao con bỏ đi đâu những 3 ngày biệt tích …”
Bi đen mắt vẫn buồn, đẫm nước, quẫy quẫy đuôi, dụi đầu vào lòng Mẹ
Rồi líu ríu theo chân Mẹ vào nhà.
Lại kể thêm chuyện của chú mèo
Chắc cũng vì đói, đi ăn vụng nhà người ta bị chặt đuôi cụn lủn
Và chạy trốn 7 ngày
Mặc mấy mẹ con miệng “meo meo” tìm mèo mải miết
Bỗng một ngày mèo về, mắt buồn, nhìn mấy mẹ con “meo meo” như xin lỗi thiết tha.
Mẹ lại ôm mèo, lại xuýt xoa
Thương cái đuôi dài nay bị chặt nên cụt lủn, sát ngay mông đít
Mẹ lấy cơm nguội, cá heo cho mèo ăn thỏa sức
Rồi mèo lại chui vào lòng Mẹ lim dim mắt, meo meo.

Nói về Mẹ, viết sao cho hết Mẹ ơi
Bởi câu chữ con vụng về mà yêu thương vô tận
Mẹ cả đời vất vả, hi sinh vì con, vì Bố
Để Bố yên lòng công tác ở nơi xa.

Bố về nhà, mấy mẹ con vẫn vất vả bao vây
Dẫu có Bố 4 giờ sáng đã mình trần ra hồ bèo vớt cả mấy ôm để trên vai trên đầu mà cõng
Con nhớ cái ngày nhà xin được chiếc ghe từ chị gái của Bố
Ở tận Buôn Mê, Bố háo hức vác về.
Ngày đi làm,
Về nhà Bố lại hì hụi sơn đen
Dầu hắc ín rơi vãi, dính đầy người Bố hết
(Chắc tại Bố vụng về,
con giống Bố y chang).
Ngày hạ thủy ghe, cả nhà mừng cười nói râm ran
Vì đã có ghe, mấy chị em con đỡ lội nước ao hồ ngang gần tới ngực
Và đàn gia súc ngày càng thêm đông đúc
Cả nhà vật lộn với việc nhà
Với việc bán bánh mì
Làm mành trúc
Dán giấy báo
Bán rau, trứng, thuốc lá, trái cây
Chở nước ngọt để bỏ đó đây
Rồi Mẹ thân đàn bà một mình dựng gầy xưởng mộc
Chiếc cánh én là người bạn đường thân thiết của Mẹ
Không những quanh quẩn ở thị xã, các huyện đồng bằng mà còn lội suối, vượt đèo gần 200km lên huyện miền núi Sơn Tây.

Mẹ cả đời tằn tiện, chắt chiu
Vì khổ quá, lại lo toan trăm bề, thiếu thốn,
Để tiết kiệm nhân công nên làm nhà Mẹ bảo cả con ra vác đá
Đá làm móng nhà, nặng trĩu, oằn cả đôi vai
Mẹ hết vác gạch, đá lại vào thu gom hồ rơi vãi
Mẹ nói tiết kiệm được chút nào hay chút ấy con ơi.

Cả một đời Mẹ vất vả không ngơi
Giờ tuổi già vẫn không sao thanh thản
Con thương Mẹ xót lòng, trách thân mình bất hiếu
Khi chưa để Mẹ cha hạnh phúc tuổi già bên con cháu
Mẹ ơi.

Châu Ngọc, 14/9/2015












Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

Có những ngày

Có những ngày buồn chẳng biết để đâu
Em gửi vào thơ cho lòng thôi sầu muộn
Có những ngày không thôi ước muốn
Vòng tay ôm, say đắm ánh nhìn.

Có những ngày lòng bỗng thấy chơi vơi
Thấy cô đơn giữa dòng người tấp nập
Trái tim côi quặn đau, buốt nhói
Sắt se lòng … phía trước chông chênh.

Có những ngày nỗi nhớ không tên
Ào ạt vỗ để tim bùng thổn thức
Dẫu miền yêu đâu còn là thực
Mà sóng tình cứ vỗ miên man.

Có những ngày thả nỗi nhớ lang thang
Chân vô định đi vào miền kỷ niệm
Em nhớ anh sao mà da diết thế
Tim vỡ toang…
trong nỗi nhớ 
ngọt ngào.


Châu Ngọc, 11/9/2015

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Nỗi nhớ



Em cố giấu nỗi nhớ
Vào tận cùng đáy tim
Nhưng nhớ cứ vùng vẫy
Chảy tràn trái tim em.

Giấu nỗi nhớ vào đêm
Đêm thổi bùng thổn thức
Nhói đau nơi lồng ngực
Tim quay quắt khôn cùng.

Em giấu những nhớ nhung
Vào trong từng câu chữ
Biết chẳng thể níu giữ
Mà sao hoài nhớ mong.

Đem nỗi nhớ đi hong
Cho tình khô cạn kiệt
Nhưng tim khẽ rên xiết
Gọi tình, gọi tên anh.

Tưởng … nỗi nhớ mong manh
Nhưng dày theo năm tháng
Tưởng … nỗi nhớ lặng lẽ
Nhưng bỏng rát vô bờ.

Gom nhớ bỏ vào thơ
Trang thơ tình đầy chữ
Thế là em lại giữ
Nỗi nhớ …Tình … Miên man.

Châu Ngọc, 07/9/2015