Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

MẸ


(Kính tặng Mẹ yêu thương)

Cả một đời Mẹ vất vả lo toan
Đến tuổi già vẫn chưa một ngày thanh thản
Yêu thương Mẹ
Nhưng sao con chưa thể
Nói lời yêu, lời thương từ tận đáy lòng.

Nhớ ngày xưa Mẹ vất vả, long đong
Quần ống rộng đen, áo ca rô, ô to, xanh vàng xen kẽ
(Chiếc áo ấy sau này con là người thừa kế
Để đến “trường” những năm học cấp 2-3)
Mẹ còng lưng trên chiếc xe cũ kỹ
Áo ướt đầm, 2 bên ba ga 2 thùng nước cơm nặng trĩu sóng sánh chực tràn.


Những buổi trưa trời nắng chang chang
Tóc mẹ bết trong chiếc nón lá ngả màu, dây quai cũ rích
Vẫn hai thùng nước cơm
Vẫn chiếc giỏ nhựa cũ nhỏ xanh treo lủng lẳng trên cổ xe cút kít, cà tàng
Chị em con đứng trước nhà, đợi bóng Mẹ để reo vang
Và lục chiếc giỏ tìm cơm cháy sém dưới đáy nồi Mẹ mang về cho hai đứa
Cả thức ăn thừa Mẹ đem về cho nữa
Chị em ngấu nghiến nhai,
Bụng trẻ thơ cũng được lấp đầy
Bằng cơm cháy, thức ăn thừa, canh cặn.

Có những bữa cơm nước mắt chan mặn môi
Mấy mẹ con chụm quanh bên chén muối ớt xanh hái trên đồi
Ăn cùng cơm trắng
Hay có những hôm canh là nước lã
Nấu sôi lên cho chút muối, bột ngọt chan vào cơm
Mấy mẹ con húp qua bữa, qua ngày.
Có một ngày con nhớ mãi không thôi
Con lỡ nấu cháy đen nồi cơm mà gạo vừa đi mượn
Mẹ bắt hai chị em đứng trên bàn và đánh
Bên cạnh nồi cơm khét lẹt
3 mẹ con khóc nức nở
Vỡ òa cả không gian
Vỡ òa cả thời gian
Hàng xóm tưởng có chuyện gì nên chạy qua dò hỏi
Biết nồi cơm cháy đen mà gạo con vừa mượn
Họ lại ủi an,
Lại xúc gạo qua cho mẹ con nấu bữa tối để bụng ấm lòng.

Nhà chỉ mấy mẹ con, Ba làm việc ở xa
Lại ở tận cùng, cuối là hồ bèo mênh mông, đêm tối om như mực
Nơi mà có những chiều đàn sóc nâu từ những lùm cây um tùm bên bờ hồ vắng
Tìm đến vườn nhà và chạy nhảy, rong chơi.
Nơi mà sẩm chiều tiếng tắc kè kêu vang vọng khắp nơi
Tiếng chim cú mèo thỉnh thoảng kêu, những con quạ to đen bay lượn lờ trong khu vườn đầy cây trái
Nơi mà có những tối con ra sau nhà rửa chén
Những hòn đá nhỏ từ cuối vườn, xa xa, trong đêm tối om cứ nhằm chỗ con ngồi bắn, rớt bịch bịch,
sợ điếng người
có hôm bỏ chén bát, thau, nồi vất vưởng
con nhanh chân chạy vô nhà đóng sập cửa và run.

Tiếng hát mấy chị em con nghe ngoài tiếng à ơi
Mẹ hát ru chúng con ngủ trong những đêm dài vắng bố
Còn có tiếng hát của thạch sùng, của những âm thanh từ côn trùng, tiếng gió
Cả tiếng heo kêu, tiếng chó sủa, tiếng vịt quang quác chắc tại lũ chuột, mèo.

Lại nhớ ngày xưa, nhà nghèo, bụng thường đói meo
Nhưng nhà vẫn nuôi chó mèo để làm bầu bạn
Có một ngày chó đói, lục nồi cơm vét cạn
Chắc sợ bị mắng la nên bỏ đi biền biệt những 3 ngày.
Mấy mẹ con nháo nhác tìm quanh
Ra cả hồ bèo tìm chú chó lông đen, mặt hiền, ốm nhách
Nhưng không thấy, mẹ con buồn rười rượi
Bỗng hôm sau Mẹ thấy “Bi đen” nằm ở gốc dừa sau vườn, thoi thóp thở, ốm nhom
Đôi mắt Bi đen đẫm buồn, nhìn Mẹ, mắt rưng rưng
Mẹ nhỏ nhẹ vỗ về chuyện trò nói “Mẹ không bắt lỗi tội con ăn vụng
Sao con bỏ đi đâu những 3 ngày biệt tích …”
Bi đen mắt vẫn buồn, đẫm nước, quẫy quẫy đuôi, dụi đầu vào lòng Mẹ
Rồi líu ríu theo chân Mẹ vào nhà.
Lại kể thêm chuyện của chú mèo
Chắc cũng vì đói, đi ăn vụng nhà người ta bị chặt đuôi cụn lủn
Và chạy trốn 7 ngày
Mặc mấy mẹ con miệng “meo meo” tìm mèo mải miết
Bỗng một ngày mèo về, mắt buồn, nhìn mấy mẹ con “meo meo” như xin lỗi thiết tha.
Mẹ lại ôm mèo, lại xuýt xoa
Thương cái đuôi dài nay bị chặt nên cụt lủn, sát ngay mông đít
Mẹ lấy cơm nguội, cá heo cho mèo ăn thỏa sức
Rồi mèo lại chui vào lòng Mẹ lim dim mắt, meo meo.

Nói về Mẹ, viết sao cho hết Mẹ ơi
Bởi câu chữ con vụng về mà yêu thương vô tận
Mẹ cả đời vất vả, hi sinh vì con, vì Bố
Để Bố yên lòng công tác ở nơi xa.

Bố về nhà, mấy mẹ con vẫn vất vả bao vây
Dẫu có Bố 4 giờ sáng đã mình trần ra hồ bèo vớt cả mấy ôm để trên vai trên đầu mà cõng
Con nhớ cái ngày nhà xin được chiếc ghe từ chị gái của Bố
Ở tận Buôn Mê, Bố háo hức vác về.
Ngày đi làm,
Về nhà Bố lại hì hụi sơn đen
Dầu hắc ín rơi vãi, dính đầy người Bố hết
(Chắc tại Bố vụng về,
con giống Bố y chang).
Ngày hạ thủy ghe, cả nhà mừng cười nói râm ran
Vì đã có ghe, mấy chị em con đỡ lội nước ao hồ ngang gần tới ngực
Và đàn gia súc ngày càng thêm đông đúc
Cả nhà vật lộn với việc nhà
Với việc bán bánh mì
Làm mành trúc
Dán giấy báo
Bán rau, trứng, thuốc lá, trái cây
Chở nước ngọt để bỏ đó đây
Rồi Mẹ thân đàn bà một mình dựng gầy xưởng mộc
Chiếc cánh én là người bạn đường thân thiết của Mẹ
Không những quanh quẩn ở thị xã, các huyện đồng bằng mà còn lội suối, vượt đèo gần 200km lên huyện miền núi Sơn Tây.

Mẹ cả đời tằn tiện, chắt chiu
Vì khổ quá, lại lo toan trăm bề, thiếu thốn,
Để tiết kiệm nhân công nên làm nhà Mẹ bảo cả con ra vác đá
Đá làm móng nhà, nặng trĩu, oằn cả đôi vai
Mẹ hết vác gạch, đá lại vào thu gom hồ rơi vãi
Mẹ nói tiết kiệm được chút nào hay chút ấy con ơi.

Cả một đời Mẹ vất vả không ngơi
Giờ tuổi già vẫn không sao thanh thản
Con thương Mẹ xót lòng, trách thân mình bất hiếu
Khi chưa để Mẹ cha hạnh phúc tuổi già bên con cháu
Mẹ ơi.

Châu Ngọc, 14/9/2015












7 nhận xét:

  1. Anh đọc xong bài thơ của em, cảm giác nhọc. Lòng nặng trĩu có lẽ là buồn của thơ ngấm vào người. Anh xúc động thật. Bài thơ thành công, tình cảm đằm và đọng.
    Anh thích nhất đoạn tả con chó , (có thể anh thích chó) đoạn ấy hay!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hic. Em làm anh Sỏi nặng trĩu lòng rồi. Nếu chi tiết hơn nữa chắc anh sẽ buồn hơn và thấy cổ tích thời hiện đại là có thật.
      Nhưng anh Sỏi đừng buồn nữa nhé. Đó là chuyện của quá khứ. Một tuổi thơ sống trong khốn khó nhưng đầy ắp kỷ niệm đẹp của em anh ạ. Em đã có một tuổi thơ dữ dội. Hihi
      Và bây giờ cô nàng ấy suốt ngày toe toét, lãng đãng đấy. Chỉ buồn và thấy mình bất hiếu khi ba mẹ vẫn còn lo cho vợ chồng em quá trong chuyện làm ăn nên em thấy mình vẫn chưa làm tròn chữ hiếu dù sống tốt anh ạ.

      Xóa
    2. Gứm một cô gái khi nào anh nhìn cũng thấy em chỉ biết đeo kính và cười toe toét, mà có lúc làm thơ để giết đàn ông , Bằng chứng là Salam chết mất ngáp! hehe!

      Xóa
    3. Oài, bài nào mà giết đàn ông chứ! Anh cứ nói oan cho em chứ anh Sỏi ế mốc xừ mà còn chê CN thì em giết được ai! Haizzz
      :D

      Xóa
  2. Khoan bàn chuyện hay dở của bài thơ , khoan hãy bàn đến những niêm luật gieo vần của bài thơ , xin can xin can những người nào chê bai bài thơ này sẽ hứng một trận đá gạch của Salam , tại sao như dzậy ? Xin hãy đọc thêm 2 lần nữa thì sẽ hiểu
    Cả bài thơ xuyên suốt. Là lời tự sự của tác giả ( Hay là bạn thân của tác giả ) kể về hành trình của một gia đình sống trong đói nghèo nhưng phẩm giá vẫn không mất đi mà vẫn cố vươn lên thoát ra khỏi nghịch cảnh . Bây giờ mà nói là Salam đọc xong bài thơ này thấy lòng mình chùng xuống thì em không tin , thiệt lòng mà nói bài thơ này đồng cảm với rất nhiều người ở miền Bắc thời đó , một thời khốn khó , một thời đáng nhớ , một thời cố quên ... vài lời với em vậy thôi ,.. Thân !

    Trả lờiXóa
  3. Dạ, là lời tự sự của em á anh. Nếu em kể chi tiết hơn nữa về gia đình em thời ấy, về má em chắc anh sẽ còn chùng lòng hơn nữa và thấy cổ tích thời hiện đại là có thật, "cô Tấm ... già" thời hiện đại là có thật và những chuyện kỳ bí, lí thú nữa.
    Xưa nhà em ở tận cuối xóm, cuối ngõ trong một xóm mà xung quanh nhà người ta có chồng là công an, bộ đội mà chế độ dành cho công an, bộ đội khi ấy "dư dả" nên họ không phải lo cơm gạo như nhà em. Nhà em khi đó đi mượn gạo, mắm, muối hoài à. Và nữa, mấy chị em khi đó ăn cơm cháy nhai mỏi răng mà thằng hàng xóm thấy lại thèm (vì nó đâu được ăn cơm cháy vàng, có hôm nhai giòn rụm nữa chứ). Nhà thì cuối xóm, sát bờ hồ vắng ngắt, tối om, cây cối um tùm (có người còn chết đuối ở mé hồ gần bờ rào sau vườn nhà nữa chứ) mà chỉ có 3 mẹ con và đứa em trai bé xíu. Nhà dột nát đầy, hễ mưa là huy động tổng lực lượng thau xoong xô trải đầy nhà để hứng nước. Nếu mưa to hơn nữa thì mấy mẹ con tha hồ múc nước, tát nước, xách nước đi đổ. Nền nhà thì trốc chỗ này, tróc chỗ kia. Tường thì loang lỗ, cũ kỹ để em nằm ngủ mà hình dung ra đủ hình thù và có viên gạch hoa thông gió nhỏ loại 20*20 để ngay phòng ngủ. Có những hôm mấy mẹ con "bỗng dưng" sợ quá vì cái lỗ trống trống ấy thế là nhét giấy đầy chặt cứng cái lỗ lại và đêm thao thức. Một cảm giác lo sợ ngập tràn khi đêm bỗng dưng tiếng chó sửa từ xa xa trong xóm rồi càng ngày càng dữ, càng gần ngôi nhà. Rồi tiếng gõ cửa của gã say rượu "từ trên trời rơi xuống" lúc nửa đêm,... Chuyện con trăn to đùng tự dưng ở đâu bò đến nằm miết trong đống cây nằm sát ở cửa sổ mà ba má để dành để sau này làm nhà mà nó không làm gì, không hại bất kỳ ai, con gì, đuổi không đi nhưng rồi tự dưng một ngày nó tự ra đi; rồi chuyện ba em thấy tiên, quan miết (hông biết có phải đất vua quan không mà xóm em hồi đấy cũng nhiều người làm lớn lắm, chức to đùng à); chuyện trước khi chuyển nhà, chị em thấy một chú thỏ trắng từ trong gốc mít xéo xéo trước nhà chui ra, chạy vòng quanh gốc mít 3 vòng rồi lạy chị em 3 cái, xong lại chạy vòng quanh gốc mít 3 vòng và biến luôn; chuyện đang đêm, khi mấy mẹ con đang say giấc thì tủ đứng, quạt sắt bỗng nhiên dịch chuyển mà mấy mẹ con không biết, chỉ sáng dậy mới thấy đồ đạc trong phòng di chuyển khắp nơi ... nhưng mảnh đất ấy, ngôi nhà ấy lại phù hộ cho gia đình nhiều lắm, kể cả thoát chết trong gang tấc.
    Sau này nhà em chuyển đi, dù cực kỳ quyến luyến và tiếc nuối nhưng cũng phải bán để tìm mảnh đất khác thuận lợi hơn cho việc kiếm tiền nuôi mấy miệng ăn. Giờ lâu lâu về xóm cũ lại thấy tiếc và kỷ niệm xưa lại ùa về anh ạ.
    Hầy, khả năng viết của em tệ quá, chứ không em viết "hồi ký" hoặc truyện về chính ngôi nhà của nhà em ở thời đó đọc hấp dẫn lắm đấy.

    Trả lờiXóa
  4. À, mà em ở Quảng Ngãi anh ạ. :)

    Trả lờiXóa