Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Xa rồi Tháng 3


Chỉ còn hai ngày nữa thôi là tháng 3 cũng đã đi qua. Tháng 3, với mình, dẫu nhiều lo lắng, khó khăn nhưng vẫn luôn có những cảm xúc ngọt ngào.
Phải chăng mình và Tháng 3 luôn ... "có duyên" với nhau, với những chuyện như thế?
Cảm ơn nhé, tháng 3. Mình luôn nhớ, trân trọng và yêu lắm những khoảnh khắc ấy, những cảm xúc ấy.
Chia tay Tháng 3, mình biết những âu lo vẫn đồng hành cùng mình ít nhất là thêm một tháng nữa. Ừ, thì đồng hành.
(Đôi khi mình nghĩ, ... mình tính không bằng trời tính, nhưng lo vẫn cứ lo, nghĩ vẫn cứ nghĩ)
..............


Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

Nói với con về hạnh phúc


Mẹ không muốn con sau này sẽ phải loay hoay đi tìm hạnh phúc với những câu hỏi quẩn quanh trong đầu:"Hạnh phúc là gì?", "Hạnh phúc ở đâu?". Con gái, con đừng tìm kiếm gì ở đâu xa con nhé. Hạnh phúc là những điều rất giản dị, rất gần gũi, chỉ cần con biết lắng nghe và cảm nhận bằng sự rung cảm của chính trái tim mình; bằng

Con gái yêu của mẹ,

Mẹ nghĩ, có lẽ mẹ nên trích 1 phần trong entry "Linh tinh" viết về "Hạnh phúc của mẹ" vào trong tag "Nhật ký cho con". Con gái, mẹ cũng chỉ là một bà mẹ còn rất trẻ, cả tuổi đời cũng như cách nghĩ. Mẹ lại được sinh ra và lớn lên trong sự bao bọc yêu thương, chở che của gia đình, mẹ không phải bon chen vật lộn với cuộc sống trong cuộc mưu sinh vì thế mẹ không có sự trải nghiệm nhiều. "Hạnh phúc của mẹ" đó chỉ là những cảm nhận và những gì mẹ đón nhận được từ cuộc sống này. 


Con gái, hạnh phúc của mẹ là trước tiên mẹ muốn con hiểu rằng có CON đã là một điều hạnh phúc - một hạnh phúc lớn lao, vô tận. Con đã cho mẹ biết yêu thương hơn, biết quý trọng hơn hạnh phúc gia đình;biết quan tâm, yêu thương và chia sẻ đến những mảnh đời bất hạnh, đến những người kém may mắn hơn. Mẹ không muốn con sau này sẽ phải loay hoay đi tìm hạnh phúc với những câu hỏi quẩn quanh trong đầu:"Hạnh phúc là gì?", "Hạnh phúc ở đâu?". Con gái, con đừng tìm kiếm gì ở đâu xa con nhé. Hạnh phúc là những điều rất giản dị, rất gần gũi, chỉ cần con biết lắng nghe và cảm nhận bằng sự rung cảm của chính trái tim mình; chỉ cần con biết quan tâm và chia sẻ thì con sẽ nhận được rất nhiều trong cuộc sống, cho đi chính là nhận về đấy con ạ. Nếu con có giúp ai điều gì, con hãy giúp bằng sự lạc quan, vô tư, đừng mưu cầu gì ở người ấy con nhé, đừng bắt người ta phải có cảm giác "nợ" mình và đừng buộc người ta phải "trả" cho bằng được. Nếu con giúp người ta về vật chất, và người ta sử dụng vật chất đó để làm cho cuộc sống của họ tốt hơn theo hướng tích cực hay con giúp họ vượt qua nỗi đau về tinh thần, biết tin tưởng và thêm yêu hơn cuộc sống thì mẹ nghĩ, nếu con mưu cầu ở người ta như thế thì đó cũng là một mưu cầu chính đáng, rất đáng mưu cầu và rất đáng mong đợi. Chỉ mưu cầu thế thôi con nhé chứ đừng mưu cầu kiểu "Tôi giúp anh thì anh phải giúp tôi". 

Tuy nhiên, mẹ lại muốn nhắc con và mong con nhớ rằng đừng bao giờ quên ơn người đã giúp. Hãy biết ơn họ, hãy biết nâng niu và trân trọng những tình cảm tốt đẹp mà họ đã ưu ái cho mình để con sống tốt hơn trong cuộc sống. Sống tốt và luôn cố gắng vươn lên trong cuộc sống chính là sự "trả ơn" âm thầm nhưng tốt nhất và "đẹp nhất" đấy con ạ.

Bây giờ mẹ sẽ nói cho con nghe Hạnh phúc của mẹ là như thế nào con nhé. 

Hạnh phúc, với mẹ đó là trong dòng người hối hả, dù trời có nắng gắt hay tối mịt, mưa phùn hay mưa tầm tã nhưng được chị bán chuối, cô bán gà nhờ đứng lại cột lại sợi dây cho chuối được chặt hơn để khỏi đổ, gà được buộc chặt hơn cho khỏi xổ dây, hay nhặt giúp ông bố đôi dép của cậu con trai (hai bố con đang chạy tránh mưa) bị rớt giữa đường dù đưa dép xong thì mẹ lại bị ướt ướt. Hay đơn giản chỉ là nhắc ai đó đi đường hất cái chống xe lên, hay như mua nốt số rau còn lại của bà bán rau để bà còn kịp về với con vì nhà xa, trời tối.... 

Hạnh phúc, với mẹ là được giúp đỡ ai đó trong khả năng đồng lương ít ỏi của mình. Hạnh phúc là mỗi lần đón con, thấy con cười, chạy "tơn tơn" ra ôm chân mẹ, mừng rỡ. Được nghe con kể chuyện cô, chuyện lớp. Được nghe con líu lo chuyện trò, được nghe con ngêu ngao hát. Là khi mẹ chơi đùa và hát với con. 

Hạnh phúc, với mẹ là đôi khi chỉ cần con ăn hết chén cơm có cá, thịt, hoặc là chỉ ăn hết lạng tôm, con cua mẹ mua hay chén canh mẹ nấu riêng cho con. Như thế là mẹ cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Hạnh phúc là khi mẹ dừng lại nhiệt tình chỉ đường cho ai đó. Là khi mẹ quay lại trả tiền thừa cho người bán hàng thối dư. Là khi, ở trong bệnh viện, dù mẹ chỉ cho người ta cái khăn có 2.000,đ thôi. 2.000,đ không phải họ không có, nhưng trong hoàn cảnh ấy bà mẹ thật khó mà đi mua cái khăn cho cậu con trai. Chuyện chỉ đơn giản có thế mà bà mẹ cứ cảm ơn hoài làm mẹ ngại quá đi mất nhưng mẹ lại thấy hạnh phúc. 

Hạnh phúc là khi mẹ được con quan tâm, chia sẻ (bằng cách con hỏi han chuyện liên quan, mà con hỏi linh tinh lắm, thế mà cứ hỏi đi hỏi lại, "bắt" mẹ trả lời đi trả lời lại hoài. Thế nhưng mẹ lại thấy hạnh phúc dù...mỏi miệng bắt chết!). 

Hạnh phúc là khi ba ngồi vào mâm cơm ăn khen ngon hay mẹ mua cái gì đó mà ba khen ngon, đẹp.

Hạnh phúc là khi ai đó chia sẻ chuyện vui, buồn của họ cho mẹ nghe (mà là chuyện "bí mật", chưa hoặc không muốn cho người khác biết). Bởi mẹ như cái thùng kín vậy, ai buồn, giận gì cứ trút vào đấy, xong lại đậy nắp kín mít lại. Thế là xong, họ nhẹ nhõm cả người, còn mẹ thì với chuyện đó sẽ "sống để bụng, chết mang theo". 

Hạnh phúc, với mẹ đôi khi thật giản dị, buồn cười mà lại cũng rất đáng chê (mẹ), đó là ủi cho ba con cái áo để đi làm. Hầu như mỗi lần như vậy là mẹ được ba "kiss" thế mà mẹ lại lười ủi đồ cho ba đến lạ. Mẹ chúa ghét ủi đồ mà!

 Hạnh phúc, với mẹ đó là mỗi khi về ngoại con, thấy ông bà ngoại vui vẻ, không ai phải rên hay nhăn mặt vì đau. Là khi được gặp anh cu Tin của con để nghe anh ấy nói, chơi đùa và mẹ cũng chơi đùa với con và anh cu Tin. Là khi thấy con và anh cu Tin cười ngặt ngẽo khi chơi với nhau hay khi mẹ làm trò. Là khi mẹ với dì thủ thỉ mọi chuyện với nhau. 

Hạnh phúc,... ôi, với mẹ, mẹ quả thật là người hạnh phúc. Bởi với mẹ, hạnh phúc đến từ những điều rất giản dị!

Như vậy, Hạnh Phúc thật giản dị phải không con?

 Hạnh phúc, nếu để mẹ kể với con nữa thì chắc không hết đâu!.

Con có thấy và có nghe mẹ nói
Có cảm gì về hạnh phúc không con?
Cuộc sống, hạnh phúc là thế, với muôn màu muôn vẻ
Chỉ cần con nhìn bằng cả trái tim yêu!

( Wednesday, March 26, 2008 1:00:34 PM)

Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

Lạc lối

LẠC LỐI

Mẹ, cha em hào phóng
Sinh em ra trên đời
Bà cho em má lúm
Và nụ cười ngời xinh.

Mẹ cho em da trắng
Mái tóc thẳng, mượt mà
Cha cho em sóng mũi
Kiêu hãnh vươn giữa đời.

Trái tim ai lạc bước
Ngự ở đôi môi hồng
Mắt bồ câu lúng liếng
Giọng ngọt ngào. Thanh tao.

Em làm tôi lạc lối
Chới với trong đường tình
Tôi suốt ngày ngụp lặn
Trong bóng hình của em.

06022013

Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013

Sơn Mỹ ơi, tim tôi nóng bỏng

Muốn viết vài dòng về cảm xúc của mình sau khi xem những tấm ảnh mới nhất về Sơn Mỹ vừa được công bố nhưng mình viết sau vậy.....
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Còn đây là những cảm xúc của 13 năm trước và 3 năm ... trước

Với tôi, dù đã 10 năm rồi kể từ ngày tôi làm bài thơ này. Bây giờ trong tôi vẫn chứa đựng những xúc cảm, những đớn đau, những giọt nước mắt cứ lăn dài, lăn dài trên đôi má mỗi khi tôi đọc lại cuốn "Nhìn lại Sơn Mỹ" hay xuống thăm "Khu Chứng tích Sơn Mỹ". Có xem mới thấy, có đọc mới hay những gì mà quân đội Mỹ đã gây ra đối với những người dân vô tội của đất nước Việt Nam chúng ta nói chung và Sơn Mỹ nói riêng. 504 con người ở Mỹ Lai, Sơn Mỹ, những cụ già, phụ nữ và trẻ em đều bị giết một cách vô tội và đáng thương chỉ trong một buổi sáng.Tất cả đều bị bắn, giết xối xả không chút xót thương, không chút "chùn lòng".

Sơn Mỹ ơi, tim tôi nóng bỏng!

Tôi sinh ra trong hoà bình
và sống trong hoà bình
Đất nước Việt Nam xinh đẹp.
Ngày nay,
tôi sống trong sự đầy đủ ấm no của gia đình
và trong sự bình yên của đất nước
Mặc dù Việt Nam còn nghèo lắm
Nhưng tôi biết
Việt Nam nghèo vật chất
Nhưng giàu lòng người
Tuy thế,
tôi không bao giờ quên vụ thảm sát Sơn Mỹ sáng ngày 16/3 năm ấy
dù chỉ qua lời kể, qua sách báo, qua những lời sám hối
những tiếng nói của dân mọi miền.
Tôi căm thù chiến tranh!
Và căm thù giặc Mỹ!
Tôi không hiểu người lĩnh viễn chinh lúc ấy là loại người gì?
Người hay súc vật?
Tôi căm ghét lắm
Họ cũng là người
Họ thích sống trong sự yên vui, sung sướng
nhưng tại sao loại người ấy lại là "súc vật" "ăn thịt" người?

Họ giết người một cách man rợ!
Tôi không hiểu lúc giơ súng lên để giết đồng bào
trong đầu họ hình ảnh gì xảy ra
mà giết chết một người họ cười thích thú
"Ghi cho tao một bàn nhé!"
Và tiếp tục giơ súng lên
họ bắn
liên tiếp và xối xả
Họ giết những đứa trẻ sơ sinh
Họ hãm những người mẹ vừa sinh con ngày hôm trước
bước đi còn mệt.
Sau thú vui điên cuồng ấy
họ
bắn. Giết. Đốt. Phá!
Với phương châm:"Đốt sạch. Bắn sạch. Giết sạch!"
Khủng khiếp thay!
...
Xem những gì về chiến tranh
Đọc những gì về Sơn Mỹ vào sáng ngày 16 tháng 3 năm ấy
Tôi thấy thiêng liêng thay khi đọc 2 chữ "HOÀ BÌNH"
Chiến tranh trong tôi
chỉ qua lời kể, qua sách báo, phim ảnh
rồi qua đó tôi biết, tôi tưởng tượng mọi điều
và rùng rợn thay khi tôi biết về Sơn Mỹ
về 504 con người
về những đứa trẻ sơ sinh, về những cụ già,về những người phụ nữ
Hình ảnh ông cụ già nua đứng giữa cánh đồng
vẫy tay thân thiện với người lính Mỹ
để cầu mong hoà bình
Nhưng loạt súng đã giết lòng nhân ái
Mỹ đã giết cụ!
Hình ảnh đứa bé thơ ngây đang bú dòng sữa mẹ
cũng bị giết chết trên bàn tay mà người mẹ bị thương
cố ôm con che chở
nhưng sự che chở ấy là gì đối với đại đội Charlie!
Họ thích thú một cách đê hèn và man rợ
một sự quỷ dữ!
Họ hãm hiếp người gần sinh đẻ
để rồi sau đó
họ rạch bụng người phụ nữ xấu số ấy kia
để thấy bào thai lòi ra hai chân
họ lại chất tranh, châm đuốc để đốt nhà.
...
Sơn Mỹ mới đó mà đã 30 năm rồi nhỉ
Đường xá, thôn làng, khu chứng tích hôm nay
Giữa hoà bình
họ đã chứng tỏ lòng yêu nước
họ bền bỉ và xây dựng
cho Sơn Mỹ hôm qua, hôm nay và ngày mai
...
Khu chiến tích ấy tôi mong rằng
mãi mãi
tố cáo tội ác của bọn giặc
nhưng hãy nhân từ, bao dung và độ lượng
để họ thấy lại chính mình
trong thời bình, trong tình nhân ái
và mãi mãi nơi đâu cũng vậy
chiến tranh không bao giờ xảy ra.

(CN_15/3/1998- Sau khi xem xong bộ phim tài liệu về Sơn Mỹ và đọc cuốn "Nhìn lại Sơn Mỹ")
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bây giờ thì Sơn Mỹ của 30 năm trước đã là Sơn Mỹ của 40 năm. Một Mỹ Lai, Sơn Mỹ, (huyện Sơn Tịnh, Quảng Ngãi) với nhiều dự án đầu tư hứa hẹn sẽ là điểm đến của ngành du lịch Quảng Ngãi với bãi biển sạch, xanh ngút ngàn rì rào cùng những hàng dương, với Núi "Thiên Ấn Niêm Hà" có nhiều câu chuyện truyền thuyết ly kỳ, bí ẩn và nơi đây cũng là nơi yên nghỉ của cụ Huỳnh Thúc Kháng.

Vào những đêm sáng trăng, từng đôi nam thanh nữ tú, những tốp bạn bè lại rủ nhau lên núi sinh hoạt tập thể, vui chơi, hát hò với cây đàn ghi ta hay "tĩnh lặng" hơn là ngắm trăng, ngắm thành phố về đêm với những ánh điện đường màu trải dài khắp con đường đến Khu dân cư Đê Bao uốn lượn bên cầu Trà Khúc, sông Trà nổi tiếng một thời với bờ xe nước, tất cả tạo nên như dải đất hình chữ S, lung linh huyền ảo.

Sơn Mỹ ơi, Sơn Tịnh ơi
- mảnh đất của những người con anh hùng và bất tử -
mảnh đất thiêng sẽ rực sáng "một ngày".
(15/01/2008)
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nụ cười Annalyn


Ngày 09/12 mới đến ngày SN của Thảo Linh, nhưng Thảo Linh háo hức lắm, cứ hỏi mẹ suốt. Con nói:"Con biết sắp đến ngày SN con nên con vui lắm mẹ. Con cứ nghĩ đến nó miết thôi. SN con là con đã lớn rồi nghen mẹ. Mẹ ... đẻ em  bé cho con đi. Con chăm em bé giỏi lắm á".

Mẹ thấy con gái vui và háo hức mà Mẹ cũng vui và yêu con gái quá. Nhưng con ạ, bên cạnh niềm vui của con, mẹ cũng không lúc nào không nghĩ đến những em bé khác - những em bé kém may mắn hơn các con. Mẹ lúc nào cũng suy nghĩ và mong ước, nếu Mẹ có điều kiện hơn, Mẹ sẽ đến với các em nhiều hơn nữa với những việc làm thiết thực, cụ thể hơn như Xây trường học, thành lập Thư viện cho các em ở miền núi, hải đảo, vùng sâu, vùng xa; sẽ có nhiều việc làm thiết thực hơn nữa với những gia đình, những  em bé bị nhiễm/phơi nhiễm chất độc da cam/dioxin, với những người già có hoàn cảnh éo le, cô đơn, không nơi nương tựa, ...

Mẹ lúc nào cũng nghĩ, nghĩ, nghĩ và ước ao thực hiện được những điều ấy với một "tầm vóc" lớn hơn so với những đóng góp nhỏ nhoi của ba mẹ hiện giờ. Nhưng mẹ biết, để thực hiện được điều ấy trong hoàn cảnh của mình như hiện nay không phải là dễ nên ba mẹ vẫn cứ tiếp tục, túc tắc, âm thầm làm những việc nho nhỏ giúp ích cho cộng đồng, chia sẻ với xã hội trong khả năng có thể. Chị Tina từ khi học lớp 1, đã dạn dĩ hơn nên mẹ cũng đã cho chị ấy đi cùng mẹ trong những lần như thế và mẹ biết, chị ấy cũng đã biết suy nghĩ và trăn trở với cuộc sống của những mảnh đời kém may mắn. Có lần, khi chị hai học lớp 1, sau khi cùng mẹ đi thăm các anh, chị, em ở Cô Nhi viện về, chị Hai đã hỏi mà như nói với mẹ là: "Mẹ ơi, nếu Bác Hồ còn sống thì đất nước mình sẽ không nghèo như bây giờ, ai cũng được sống trong ấm no, sẽ không có cướp bóc, ... chiến tranh, đúng không mẹ? Rồi chị hai còn hỏi mẹ:"Mẹ, Mẹ không thương Bác Hồ hay sao mà con thấy nhà mình không treo ảnh Bác Hồ?" Mẹ nói: Mẹ thương. Bác Hồ luôn ở trong trái tim của mỗi người dân Việt nhưng nhà mình chưa treo ảnh Bác Hồ được vì Mẹ muốn đã treo ảnh Bác thì phải treo ở nơi trang trọng nhất, đàng hoàng nhất mà nhà mình thì đồ đạc còn bố trí... lung tung lắm nên Mẹ chưa treo, đợi khi nào mình ở nhà đẹp hơn thì Mẹ sẽ treo một ảnh Bác thật to ở nơi đẹp nhất để ai vô nhà mình cũng nhìn thấy Bác".
...........

Ôi, mẹ ...dài dòng, lê thê quá. Mẹ đi vào chủ đề chính thôi.

Bài "Nụ cười Annalyn" mẹ viết trong giờ làm việc (năm 2007), là một cảm xúc tuôn trào, nên mẹ chỉ biết cắm cúi viết và viết (trên một tờ giấy A4 bỏ) cho kịp với dòng chảy của cảm xúc, khi vô tình nhìn thấy bức ảnh này. 



Nụ cười Annalyn

(Thứ 5, ngày 20/12/2007)
Cô bé Annalyn ơi, chị tin nụ cười hồn nhiên vô tư của em sẽ là bức thông điệp gửi cho toàn thế giới. Nụ cười Annalyn ơi, hãy đánh thức tâm hồn của mỗi con người em nhé, bởi chị hy vọng và chị tin mỗi người trong chúng ta ai cũng có "một góc nhỏ riêng tư, nhân ái trong tâm hồn" cả.

Mà đặc biệt, tôi xin các nhà chức hãy quan tâm đến trẻ em, hãy hành động vì trẻ em. Đừng nói suông!. Bởi không ai khác, các em chính là tương lai của đất nước."Trẻ em hôm nay, thế giới ngày mai". Thật đáng buồn khi ngày nay đất nước của chúng ta được nhìn nhận là một đất nước đang phát triển, con người thì thân thiện, dễ gần, có tấm lòng nhân ái, bao dung. Thế mà, có một bộ phận không nhỏ trong chúng ta đã dửng dưng, thờ ơ với cuộc sống quanh mình; đã đi ngược lại với truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam ta. Họ hành hạ, đánh đập "dã man" những em bé còn thơ dại; họ nhẫn tâm làm bất cứ điều gì họ muốn, miễn sao họ được hả giận, được ra uy với những đứa trẻ đang phụ thuộc mình. Đau đớn thay khi một bộ phận các nhà chức trách đã dửng dưng, dửng dưng đến đáng sợ!. Mỗi ngày trên thế giới chúng ta có biết bao nhiêu trẻ em được sinh ra và cũng đã có biết bao nhiêu trẻ em bị nhục mạ nhân phẩm, bị chết vô tội vì chiến tranh; vì sự thờ ơ vô trách nhiệm của những người khoác chiếc áo blouse trắng; vì những giáo viên vô lương tâm, thiếu trách nhiệm, thiếu phương pháp sư phạm, suy đồi đạo đức; vì những người tham gia giao thông kém ý thức; vì sự chủ quan, bất cẩn của người lớn;... Hãy nhìn nụ cười của Annalyn, cô bé đã "tự chúc mừng sinh nhật 9 tuổi của mình"(*) với chỉ một nụ cười trên chiếc ghế bành cũ nát trong một bãi rác ở Manila (Philippines). Không bánh kem, không có những ngọn nến lung linh huyền ảo, không xúng xính áo váy, không bạn bè. Chỉ có cô bé, bãi rác, chiếc ghế bành và nụ cười. Chỉ thế thôi, nhưng "nụ cười của cô bé đã xóa mờ những nhọc nhằn xung quanh mà bé và gia đình đang đối mặt"(**) và cũng "gửi một thông điệp hồn nhiên vô tư của thế giới trẻ thơ đến toàn thế giới"(***). 

Cảm ơn nhiếp ảnh gia người Đức - Harmut Schwarzbach. Cảm ơn ông đã gửi đến toàn thế giới bức thông điệp hồn nhiên vô tư của trẻ thơ. Qua bức tranh này, tôi được thêm một lần nữa đánh thức tâm hồn mình. Tất cả các em ai cũng có quyền được sống, được hồn nhiên, vô tư và hạnh phúc trong vòng tay nhân ái của con người. Và, các bạn ơi, chúng ta:

"Hãy hành động vì trẻ em bạn nhé
Để thấy cuộc đời đẹp đẽ biết bao!"

(Bức ảnh đã đoạt giải 3 trong cuộc thi nhiếp ảnh về đề tài trẻ thơ năm 2007 do Liên Hiệp Quốc trao tặng ngày 17/12/2007)

(*) (**),(**): nguồn: Báo Tuổi trẻ ngày 19/12/2007


(Thursday, December 20, 2007 3:20:31 AM)

Khi Mẹ viết bài này thì bài thơ "Nhịp thức" Mẹ đã làm năm 1998 cũng đang "hiện" lên trong đầu Mẹ nên Mẹ post luôn vào đây nhé!.

NHỊP THỨC


Bạn đã bao giờ lắng nghe trong đêm
Tiếng dế hát ca, tiếng côn trùng rên rỉ
Tiếng gió thở thì thầm nghe rất khẽ
Hơi thở dịu dàng của hoa cỏ quanh ta?


Bạn đã bao giờ lắng nghe trong đêm
Tiếng rao bán của những người cơ khổ
Tiếng cựa mình nghe nôn nao khó tả
Của những em bé lang thang cơ nhỡ ngủ ngoài đường?

Bạn đã bao giờ dấy lên một tình thương
Để nghĩ đến con người cây cỏ
Để lắng nghe trái tim mình mách bảo
Để giúp gì cho trăn trở quanh ta?

Bạn đã bao giờ nghe tiếng hát ca
Của những bé thơ hồn nhiên nhí nhảnh
Hãy biết hành động vì trẻ em bạn nhé
Để thấy cuộc đời đẹp đẽ biết bao!
(CN_1998)


Cầu mong cho trẻ em trên toàn thế giới được sống trong tình yêu thương của con người!.


P/S: Mình là chúa lan man, hay viết dài dòng, lê thê nên mình rất phục ai đọc hết bài viết của mình. Thật đấy!

Vỡ


Đêm.
Lộp độp, lộp độp
Mưa rơi
Rơi
xuống mái tole nhà hàng xóm.
Tí tách. Tí tách
Tách!
Giọt mưa vỡ toang.
Đêm.
Nếu không có tiêng mưa rơi
lộp độp,
tí tách
Đêm cũng chẳng bình yên.
Nhà hàng xóm cũng không bình yên
Nhà hàng xóm thường xé toang màn đêm yên tĩnh
bằng những đối đáp nhau chát chúa
những bước chân chạy thình thịch khắp 3 tầng
những cái tát
những cái đấm trả nhau
những lời lăng mạ
những cái choảng, vỡ toang của đồ vật trong nhà.
Hạnh phúc vỡ toang!
CN_21/9/2011



Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Thơ ngắn


* Ngồi chơi chẳng có gì mần
Mượn đôi con chữ ghép vần cho vui

1. Ta chạm mắt  nhau
Nhanh
Nhưng không là tia lửa xẹt màu
Lòng vương vấn mãi.

2. Câu hò em hát ven sông
Nón nghiêng che mặt,
tóc dài xẻ đôi
Trái tim thúc giục liên hồi
Nhảy bung lồng ngực,
Tôi ngồi chờ em.

3. Chòng chành chiếc thúng
Em cố chèo vào
Tôi lao nhanh
Cầm chiếc thúng
Lướt nhẹ.
Bẽn lẽn em cười
ửng hồng đôi má
mấp máy môi mọng
mắt lúng liếng 
Tôi chết đuối
trên cạn
-  vì em.

4. Lấp lánh ánh sao,
chú ve sầu mải mê trong giấc ngủ
Tìm về.

5. Phượng đỏ rực
Gió xôn xao
Bâng khuâng.

6. Ngoài sân,
Đôi chim ríu rít tự tình
Chuồn chuồn 
đưa mắt
             liếc nhìn
                            buồn xo!

7. Gió thốc từng cơn
Co ro
Xa xăm...

8.  Qua đường cũ
Nỗi nhớ ùa về
Mải mê.
15.3.2012

Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

Tiền và Bồ

Còn tiền bồ nói líu lo
Hết tiền bồ cứ buồn xo mặt mày.
Còn tiền bồ hiền như nai
Hết tiền bồ quẳng "anh Hai" ra đường.
Còn tiền bồ nói bồ thương
Hết tiền bồ trở ẩm ương khó xài.
Còn tiền dẫu hét một, hai
Bồ cũng nhỏ nhẹ dạ, thưa, anh à.
Hết tiền bồ nói "thằng cha"
Còn tiền bồ gọi "cưng à, cưng ơi"
Còn tiền bồ cứ cho ... chơi
Hết tiền bồ quẳng ... chơi vơi ... một mình.
Còn tiền thì bồ cho tình
Hết tiền bồ đá, một mình, đắng cay

13.3.2012 

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Tình công sở


Tình công sở có vị chi
Mà sao nghe nói quen tai tôi rồi
Tình công sở, ối dồi ôi
Những ông ăn chả, những bà ăn nem.

Tình công sở, chậc chậc ... thèm
Món ăn lạ miệng bên thềm ... người quen!
Tình công sở, thật đáng khen
Tang tình tang tính, tình ơi là tình.

(08/9/2012)

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Bởi em biết

Em kệ mái tóc lòa xòa anh đấy
Kệ đôi môi đang hấp háy đợi chờ
Kệ ánh mắt đang nhìn em say đắm
Kệ nỗi lòng đang thổn thức vì em.
Đừng biểu em vờ hôn anh chút chút
lên đôi môi dẫu có hững hờ
bởi em biết
... nếu em hôn anh
thì đất trời sẽ cuồng quay mất
lý trí sẽ trốn đi
....chỉ còn mỗi dại khờ. 


Châu Ngọc _ 15/6/2011

Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

Tản mạn tháng 3


Tháng 3
Vẫn còn Xuân đấy chứ
Mưa lắc rắc rơi, lạnh khe khẽ lùa vào
Tháng 3
Những kỷ niệm xôn xao
Ừ, xôn xao.

Cách đây 2 năm, cũng những ngày này, trong tháng 3, mình may mắn có cơ hội…, không lớn nhưng là niềm vui đối với mình. Tuy thế, mọi thứ đối với mình khi bắt đầu thường chẳng suôn sẻ. Mình đã phải lao đao, lận đận suốt từ những ngày đầu cho đến khi kết thúc giai đoạn 1. Mình lận đận vì người ta cố tình làm khó mình. Cũng may, rồi mọi thứ cũng qua.

Tháng 3 năm ngoái, nhiều cảm xúc đan xen, những kỷ niệm một thời đi học được dịp vỡ òa khi bạn bè chung phòng được bên nhau một cách thoải mái nhất mà không bị ràng buộc về thời gian, không gian và cả chồng con; được một mình lang thang … cùng bạn ăn vặt, dạo phố đêm nơi đất khách đến hơn 1g sáng mới về. :p ;) ; được sum họp với gia đình sau những tháng ngày xa cách nhưng lại buồn khi phải xa gia đình (đặc biệt là cậu nhóc đáng yêu gần 3 tuổi rất mến mình) người Philippin, xa những người bạn dễ thương, đáng yêu mà mình may mắn được gặp trong đời.

Tháng 3, xa rồi những bước chân lang thang đi bộ trên những … con đường" mòn" ở phương trời ấy; xa rồi những đêm khuya một mình lặng lẽ ngồi chờ xe buýt với hai tay thường nặng trĩu đồ ăn; xa rồi những bữa ăn tối lúc … 12g đêm, 1, 2 giờ sáng. Xa … Xa nhiều ... nhưng những kỷ niệm vẫn đầy ắp, không phai.

Giờ tháng 3 cũng đang gõ cửa. Lại cũng những khó khăn, áp lực, mệt mỏi vây lấy mình. Uhm, nếu tháng 3, mình ... có duyên với những chuyện này thì mong rằng khó khăn rồi cũng sẽ qua để kết quả là những ngọt ngào.

Tháng 3, tháng của những âu lo nhưng mình đã sẵn sàng.

Chào bạn - chào tháng 3.

06/3/2013

Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

Đời lá

ĐỜI LÁ

Bừng mình khoe sức sống
Những chiếc lá non kiêu hãnh vươn lên
Góp cho đời một màu xanh tươi mới
Lặng thầm mang đến những điều kì diệu.
Rồi cũng lá
Theo thời gian nghiệt ngã
Lặng lẽ ra đi
Để phần dinh dưỡng cho những chồi, lá khác.

Đổi màu
Xương xẩu
Tả tơi
Thân già
Còm cõi
Nhưng vẫn rung rinh, háo hức đón ánh mặt trời
Đón những giọt sương rơi
Những ánh chiều dịu nhẹ
Những đêm khuya vẫn âm thầm lặng lẽ
Mang đến cho người những sự sống, tươi vui

Biết vòng quay ngắn ngủi của cuộc đời
Nên đã sống trọn đời trao tặng
Khi ra đi
ở dưới tầng đất nâu
Vẫn lặng lẽ dâng hiến tặng đời.
Vậy sao ta
Không như là lá
Trọn kiếp dâng đời
Chỉ những yêu thương ?

07/02/2013





































Ảnh: CN chụp.