Đừng hỏi sao anh mãi nhớ em
Vì giờ anh như viện bảo tàng
Anh giữ tất cả điều anh thấy
Chỉ thuộc riêng em, em biết không?
Anh giữ tiếng cười, mắt trong veo
Giữ đôi má lúm, nhõng nhẽo này
Giữ luôn tiếng “xí” dài thườn thượt
Cái nguýt môi cong, má trắng hồng.
Anh giữ sợi tóc đùa nghịch ngợm
Theo gió quệt lên đúng môi anh
Anh ngậm sợi tóc đi lạc ấy
Để gieo vào lòng những nhớ thương.
Anh giữ nhiều lắm những … bình thường
Để tim và trí chật đầy luôn
Em “ám” anh thế nên đừng hỏi
Sao mãi nhớ em, em nhớ không?
Xu, 25/12/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét