Người
đàn bà đã có chồng mà đêm vẫn tơ vương
Đến
bóng hình của người đàn ông khác
Ngoài
người chồng đã bao năm tình nhạt
Và
khát khao dù “chuyện ấy” không về.
Người
đàn bà trải qua những đê mê
Vẫn
biết mình nhiều khi có lỗi
Nên
yêu thương con lại tăng gấp bội
Quan
tâm, chăm sóc chồng cũng nồng ngọt hơn xưa.
Người
đàn bà biết cuộc tình chẳng thể về đâu
Nên
tìm nguồn vui để nén kìm cảm xúc
Trái
tim đã bao lần thúc giục
Hãy
quên đi! Nhưng chẳng dễ chút nào!
Thổn
thức!
Cồn
cào!
Nỗi
nhớ xôn xao!
Người
đàn bà hướng mình nghĩ về chồng – “củi khô, dùi đục”
Một
người chồng vô tâm cảm xúc
Chỉ
biết đưa tiền và biền biệt ra đi.
Người
đàn bà đấu tranh mình để … không phải chia li
Nên
trái tim luôn quặn đau, buốt nhói
Đã
bao lần người đàn bà tự nói
“Mình
đã sai! Vì những đứa con… bến đục cũng đành”
Xếp
cảm xúc ngoài kia đem hong ngày nắng hanh
Người
đàn bà cứ nhặt nhạnh, bới tìm … quẳng thanh âm cảm xúc
Nhưng
càng nhặt
trái
tim càng gào thét
Người
đàn bà
bỗng
muốn
…hóa
điên
để
sống -
thật - với - mình.
CN, 9g45,19.8.2015
Anh thương người đàn bà trong thơ em! Thương lắm! Nếu biết đó là người quen!
Trả lờiXóaAnh nợ thơ chưa họa hè hè!
Đã bao lần người đàn bà tự nói
Trả lờiXóa“Mình đã sai! Vì những đứa con… bến đục cũng đành”
Ôì,sao lại bến đục cũng đành, các cụ bảo rồi : Phận gái mười hai bến nước,trong thì dùng đục thì phải đánh phèn để dùng tiếp chứ?
Ối giời, thằng em hồi này tán tỉnh ra trò nhể nhể!!
XóaHay lắm!
Hihi!