Đàn bà như em
Đàn bà như em, thích điệu đà nhưng kể ra cũng tệ thật đấy, khi đã qua cái
tuổi 35 mà vẫn không biết trang điểm là gì dù em hay hô hào “phụ nữ là phải biết
làm đẹp”, dù em bán mỹ phấm phấn, son, đồ trang điểm không thiếu nhưng em dường
như vẫn luôn mặt mộc đi làm thậm chí cả đi đám cưới, dự tiệc em chỉ tô chút son, bởi em vụng về lắm,
em không biết kẻ mắt, đánh phấn hồng hay thậm chí chỉ nhấn nhá cho đôi lông mày
thêm đậm, thêm sắc, chỉ thỉnh thoảng tô son thôi và đó đối với em cũng là siêng
lắm rồi.
Đàn bà như em, đến tuổi này vẫn chưa chịu dùng thêm
kem dưỡng, dù biết, bước vào tuổi 25 làn da đã bắt đầu có sự lão hóa, bước qua
30, dấu hiệu càng rõ ràng, và em thì đã qua rồi cái tuổi 35, làn da đã kém săn
chắc, những dấu hiệu của lão hóa ngày càng rõ và hằn sâu trên khuôn mặt,
đuôi mắt. Có những lúc em cũng sốt sắng, cũng lo lắng về làn da nên đi lùng mua
kem dưỡng, mua thực phẩm chức năng về uống, nhưng thật lạ, lúc sốt sắng thì lo
ghê lắm, phải mua gấp, mua nhanh cho bằng được, chứ không em sẽ già đi chục tuổi nhưng hàng mua về rồi, như có phép tiên, chỉ cần nhìn nó thôi là em lại
hết nghĩ suy nếu không dùng nó mình sẽ chóng già. Em để đó nhìn nó mỗi ngày,
dùng “”bữa đực bữa cái”” (cho đến lúc hết hạn, em vứt đi cả hộp kem, thuốc đầy) và tuyệt nhiên quên hẳn đi cái sự âu lo của mình trước
đó. Em vẫn cười tươi, soi gương mỗi ngày và thấy mình chẳng hề già đi vì điều ấy. Em biết, đó là cái lí lẽ của kẻ lười. Có lẽ, em thấy mình vẫn còn tự tin với làn da mộc, mặt mộc nhưng lại thích dùng nước hoa và cực kỳ
thích dùng các nguyên liệu thiên nhiên để làm đẹp cho mình, như dùng cà phê/cám
gạo/bột trà xanh/bột đậu đỏ + sữa tươi/mật ong/cam, … để tắm và rửa măt, thỉnh
thoảng lại thích gội đầu bằng lá sả, hương vỏ bưởi (vì lá chanh, bông bưởi có
đâu mà dùng chứ) và sau mỗi lần như thế, em lại thích hít hà, mơn man làn da,
mái tóc của mình như thể, mẹ thiên nhiên thật tuyệt vời khi đã ban cho em một ""thần dược"" quý và em phải biết cách thưởng thức nó.
Đàn bà như em, qua tuổi 35 mà vẫn còn “”mộc”” lắm. Mộc
từ khuôn mặt không son phấn, đôi bàn tay, bàn chân không tô vẽ cho đến cách
nghĩ, cứ mộc mạc, chân thành. Em cứ thế, vui vẻ và giản đơn mà không biết tô điểm,
nhấn nhá thêm cho mình chút sắc sảo nơi đôi mắt, chút phấn hồng cho đôi má thêm
xinh hay bớt chân thật chút đi, lả lơi, đưa đẩy chút cho thuận lợi hơn trong cuộc sống, trong những toan tính, vị kỷ của người đời.
Em cứ thế, phơi bày tất cả con người thật của mình. Nhiều
khi em thấy, sống như em thiệt thòi nhiều lắm. Nhưng biết sao được, em yêu sự
bình yên trong tâm hồn, em thích giấc ngủ ngon, em yêu nụ cười của các con, em
ghét sự giả dối, em không thích những người mưu mô, xảo trá, …em
yêu làm những việc thiện nguyện nên em chiều chuộng
bản thân mình, theo cách của em.
Và em được là em giữa cuộc đời này.
Và em được là em giữa cuộc đời này.
Em thấy mình hạnh phúc.
Châu Ngọc 26.12.2015
ps: Tập viết. Thích viết ngắn thôi mà cái tật viết dông dài vẫn còn mãi. Sao hè?
ps: Tập viết. Thích viết ngắn thôi mà cái tật viết dông dài vẫn còn mãi. Sao hè?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét