Người đàn bà gõ nhịp
thời gian
Bằng tiếng ru à ơi
dưới gốc phượng già trong nhà thờ giữa chiều đông vắng lạnh
Đôi tay vòng lại
đu đưa
Bà ôm thinh không
nhưng ngỡ con mình.
Phố sá vẫn lặng thinh
Như đẫm mình trong tiếng ru của người đàn bà
Giọng ngọt ngào nhưng
lúc trầm lúc đục
Bà đưa đôi tay ấp ngực, cúi đầu khe khẽ
Và nói cười
Với …khoảng trống ... mông
mênh.
Cơn gió ùa về
chiếc
lá trên cành chông chênh
buông
mình lênh đênh,
tròng trành
và rớt
Người đàn bà bỗng dưng
bất chợt
Nhặt chiếc lá xa cành,
Mặt thẩn thờ
Rồi cười khóc giữa
đông.
Cây phượng già vẫn sừng
sững giữa trời đất mênh mông
Người đàn bà tựa lưng
vào gốc co ro mình thút thít
Bóng thời gian đổ dần
và tối mịt
Người đàn bà bước đi
Nghe như … tiếng cười
con trẻ
Theo chân mẹ giỡn đùa.
02/12/2015
Có những nỗi niềm dau
Trả lờiXóaCòn hơn là đứt ruột
Người mẹ mất con là đau nhất!
Dạ đúng rồi anh. Hic
XóaEm rất có duyên trong việc cười thuê khóc mướn! Bái phục đấy!
Trả lờiXóa