Dạo này Mẹ lười viết cho các con quá. Mẹ ghét Mẹ, Mẹ thấy Mẹ
có lỗi với các con. Mẹ biết, mỗi một ngày trôi qua, nếu Mẹ không viết cho các
con thì những thời khắc đáng nhớ, những kỷ niệm đáng yêu của các con rồi cũng
có thể sẽ bị Mẹ quên lãng bởi Mẹ là một người mẹ có trí nhớ không thực sự tốt.
Mẹ rất buồn vì điều đó, một phần có thể là do những cơn đau đầu đến điên người của Mẹ trong hơn 6 năm qua (do viêm đa
xoang + bệnh cổ gáy), phần khác Mẹ
nghĩ có lẽ do Mẹ là một người hời hợt lại chủ quan, nói mà không chịu làm liền,
cứ để đấy rồi để luôn, chẳng làm. Mẹ thấy mình có lỗi với các con rất nhiều.
Đã có rất nhiều lần Mẹ ngồi trước máy tính để viết cho các con, nhưng rồi lúc
thì cơn đau đầu, nhức mỏi ập đến, lúc thì lại bị phân tán bởi đâu đâu nên rồi
tất cả đều đã vuột qua.
Mỗi ngày Mẹ nói chuyện với các con, nhìn các con vui chơi là trong mẹ dâng lên
niềm hạnh phúc. Đã có nhiều lần, rất nhiều lần mẹ lặng nhìn các con mà nước mắt
mẹ chực chảy, mẹ muốn khóc, khóc trong hạnh phúc! Mẹ thấy mình là một người mẹ
thật sự rất hạnh phúc khi có được hai con trong đời. Mỗi một ngày qua đi, mẹ được
chứng kiến những sự đổi thay của các con, từ lúc các con mới oe oe cất tiếng
khóc chào đời cho đến khi các con biết lật, biết bò, biết chạy nhảy cho đến cả
cách thể hiện ngôn từ, cách bày tỏ tình cảm của mình, ... mẹ như cũng cùng lớn
lên với các con, vừa như một người bạn cùng con bi bô tập nói, tập bò, cùng tìm
hiểu, cùng vẩn vơ, mơ mộng trong những suy nghĩ ở lứa tuổi của các con và đồng
thời tất nhiên mẹ luôn là một người mẹ của các con - một người mẹ luôn yêu thương
và sẽ đồng hành cùng con trong suốt chặng đường dài của cuộc đời.
Ngày mai, Thảo Linh sẽ tròn 8 tháng tuổi. Dạo này con gái của
mẹ nói nhiều quá, suốt ngày mẹ nghe như tiếng “Ba ơi ba, ba ơi” được phát ra từ
cái miệng bé nhỏ xinh xinh đáng yêu của con. Con bé lắm, bé hơn chị hai ngày
xưa nhiều, con cũng chỉ bú sữa mẹ được 4 tháng thôi nhưng trộm vía, con gái của
mẹ cứng hơn chị hai ngày xưa nhiều lắm. Bây giờ mới 8 tháng thôi mà con đã bò
loanh quanh khắp nhà ... bắt kiến, lau bụi cho mẹ rồi. Con cũng đã tự mình vịn đứng
được một cách rất vững vàng. Hồi trưa, con gái của mẹ bị ngã. Con ngã vì con
vịn cái giỏ để đồ của con, con đứng lên chơi, loay hoay thế nào con làm cái giỏ
ngã thế là con cũng ngã theo, đầu con đập vào thanh sắt của võng. Con khóc thét
lên nhưng khi mẹ ôm con vỗ về, nựng nịu con lại nín ngay, mẹ lại thấy mình có
lỗi với con và xót xa cho con lắm.