Dạo này Mẹ lười viết cho các con quá. Mẹ ghét Mẹ, Mẹ thấy Mẹ
có lỗi với các con. Mẹ biết, mỗi một ngày trôi qua, nếu Mẹ không viết cho các
con thì những thời khắc đáng nhớ, những kỷ niệm đáng yêu của các con rồi cũng
có thể sẽ bị Mẹ quên lãng bởi Mẹ là một người mẹ có trí nhớ không thực sự tốt.
Mẹ rất buồn vì điều đó, một phần có thể là do những cơn đau đầu đến điên người của Mẹ trong hơn 6 năm qua (do viêm đa
xoang + bệnh cổ gáy), phần khác Mẹ
nghĩ có lẽ do Mẹ là một người hời hợt lại chủ quan, nói mà không chịu làm liền,
cứ để đấy rồi để luôn, chẳng làm. Mẹ thấy mình có lỗi với các con rất nhiều.
Đã có rất nhiều lần Mẹ ngồi trước máy tính để viết cho các con, nhưng rồi lúc
thì cơn đau đầu, nhức mỏi ập đến, lúc thì lại bị phân tán bởi đâu đâu nên rồi
tất cả đều đã vuột qua.
Mỗi ngày Mẹ nói chuyện với các con, nhìn các con vui chơi là trong mẹ dâng lên
niềm hạnh phúc. Đã có nhiều lần, rất nhiều lần mẹ lặng nhìn các con mà nước mắt
mẹ chực chảy, mẹ muốn khóc, khóc trong hạnh phúc! Mẹ thấy mình là một người mẹ
thật sự rất hạnh phúc khi có được hai con trong đời. Mỗi một ngày qua đi, mẹ được
chứng kiến những sự đổi thay của các con, từ lúc các con mới oe oe cất tiếng
khóc chào đời cho đến khi các con biết lật, biết bò, biết chạy nhảy cho đến cả
cách thể hiện ngôn từ, cách bày tỏ tình cảm của mình, ... mẹ như cũng cùng lớn
lên với các con, vừa như một người bạn cùng con bi bô tập nói, tập bò, cùng tìm
hiểu, cùng vẩn vơ, mơ mộng trong những suy nghĩ ở lứa tuổi của các con và đồng
thời tất nhiên mẹ luôn là một người mẹ của các con - một người mẹ luôn yêu thương
và sẽ đồng hành cùng con trong suốt chặng đường dài của cuộc đời.
Ngày mai, Thảo Linh sẽ tròn 8 tháng tuổi. Dạo này con gái của
mẹ nói nhiều quá, suốt ngày mẹ nghe như tiếng “Ba ơi ba, ba ơi” được phát ra từ
cái miệng bé nhỏ xinh xinh đáng yêu của con. Con bé lắm, bé hơn chị hai ngày
xưa nhiều, con cũng chỉ bú sữa mẹ được 4 tháng thôi nhưng trộm vía, con gái của
mẹ cứng hơn chị hai ngày xưa nhiều lắm. Bây giờ mới 8 tháng thôi mà con đã bò
loanh quanh khắp nhà ... bắt kiến, lau bụi cho mẹ rồi. Con cũng đã tự mình vịn đứng
được một cách rất vững vàng. Hồi trưa, con gái của mẹ bị ngã. Con ngã vì con
vịn cái giỏ để đồ của con, con đứng lên chơi, loay hoay thế nào con làm cái giỏ
ngã thế là con cũng ngã theo, đầu con đập vào thanh sắt của võng. Con khóc thét
lên nhưng khi mẹ ôm con vỗ về, nựng nịu con lại nín ngay, mẹ lại thấy mình có
lỗi với con và xót xa cho con lắm.
Con gái biết không, mỗi khi nghe con nói là hai mắt của mẹ đều ứa nước, không
chảy ra đâu nhưng chỉ cần mẹ chớp mắt thôi là sẽ có giọt nước mắt rơi xuống. Bà
mẹ nào mà không thế con nhỉ, cũng đều ngập tràn hạnh phúc khi nghe, thấy con
nói những tiếng nói đầu tiên trong đời. Mà đâu chỉ có những khi con nói không
đâu, mẹ cũng có khi “khóc nhè” như thế khi thấy con làm mưa, vỗ tay, “trốc
chó”, khi con chơi và khi con "ạ" người khác. Tất cả, tất cả những gì các con thể
hiện, từ sự vui mừng, lo lắng hoặc nỗi sợ hãi khi bị mẹ la cũng đều có thể làm
mẹ rơi nước mắt nhưng tùy lúc, tùy nơi mà mẹ giấu đi những giọt nước mắt của
mình và điều này các con có thể biết, có thể không, nhưng mẹ muốn các con biết
rằng, dù mẹ la đánh các con, mẹ dữ dằn đấy, các con khóc nức nở van xin mẹ đấy
nhưng trong tận sâu thẳm trái tim mẹ, mẹ cũng đã rất buồn, rất đau và trên hết vẫn là mẹ yêu các con đến vô cùng.
--------
Trước khi mang bầu Thảo Linh và đặc biệt là trong thời gian
mang bầu con cho đến ngày mẹ sinh con được một tháng mấy ngày, mẹ đã làm thiện nguyện
khá nhiều, trước tiên, phải nói một cách rất thật rằng, đó là "sở thích"
của mẹ (tự nhiên mẹ không biết dùng từ nào ngoài từ "sở thích" cả).
Con biết không, khi mẹ còn là một cô bé ngày ngày giúp ngoại bắt ốc nuôi vịt,
vớt bèo nuôi heo, lượm củi để nấu cơm, nấu cám, quần dài nhưng lò xo đến nửa bắp chân
mẹ đã từng nghĩ và ao ước rằng, nếu sau này mẹ lớn, mẹ có điều kiện mẹ sẽ giúp
đỡ những người nghèo, những người không may bất hạnh trong cuộc sống, những em
nhỏ mồ côi và thậm chí là mẹ sẽ xây trường học cho những nơi nghèo, xây nhà
nuôi dưỡng các em bé mồ côi, tật nguyền nhưng có những điều ước đó của mẹ khó
thực hiện được vì vậy, khi không làm được việc "lớn" như mẹ đã từng
mơ ước và bây giờ cũng thế thì mẹ lại đi làm những việc nhỏ hơn, rất nhỏ thôi
nhưng là những việc mà trái tim mẹ luôn nghĩ, luôn trăn trở và điều đó đã luôn
thôi thúc mẹ làm khi mẹ có chút điều kiện hoặc có khi thậm chí mẹ không có tiền
nhưng không đành lòng được, mẹ đã "xin" tiền ba để mẹ làm những điều
ấy. Bên cạnh mẹ làm vì những điều ước của mẹ, mẹ còn làm vì muốn tạo phước đức cho
các con. Mẹ có viết cho các con bài "Thiện nguyện dễ hay khó" như một
lời tâm sự, nhắn nhủ với các con nhưng mẹ đã không đưa vào đây mà mẹ đã viết
trong một cuốn sổ tay cho các con của mẹ. Mẹ muốn rằng khi các con biết đọc,
biết viết, biết nhận thức sự việc các con sẽ đọc bài này và sẽ hiểu mẹ mong gì
ở các con trong chữ TÂM.
...........
Minh Thư của mẹ giờ cũng đã sinh nhật 5 tuổi rồi đấy. Con đang bước tới tuổi thứ
6 đấy nhé. Con gái của mẹ thật sự là một cô bé có cá tính, hóm hỉnh và có trí
nhớ tốt. Từ lúc con 4 tuổi đến trước 5 tuổi con gái đã có những câu nói khiến
mẹ … choáng vì mẹ không ngờ những câu nói ấy lại phát ra từ một cô bé nhút
nhát, cứ bám mẹ ba như con. Con gái có biết ba thường hay nói với mẹ như thế
nào không, ba nói con là “Khôn nhà, dại chợ” đấy. Mẹ cũng rất buồn vì điều này
bởi khi gặp người lạ, ở chốn đông người con hoàn toàn là một cô bé khác hẳn với
ở nhà. Bởi nhút nhát nên nhiều khi con đã không trả lời hoặc trả lời lí nhí
trong miệng khi có ai hỏi hoặc xị mặt, rụt rè, không hoạt bát.
Tối nay, trên đường ba chở mẹ con từ nhà ngoại về, con lại
truy vấn ba đấy. Con hỏi ba đã uống bao nhiêu lon bia, ba nói “2” (tất nhiên là
ba đã nói không thật rồi), con vội nói :”Sao ba uống nhiều vậy. Lần sau là ba
uống một lon thôi nghen chưa. Ba không uống hết một lon con không … la ba đâu.
Ai mời thì ba cũng phải từ chối nghe chưa. Ba bị đau mà. Ba uống nhiều là con
không thích đâu”. Tuy nhiên, đây cũng chỉ là sự truy vấn … nhẹ nhàng của con
thôi, con còn có những sự truy vấn, giám sát ba ớn ê hơn kìa. Mẹ sẽ viết lại
những mấu thoại ngắn ngắn của con với mẹ, ba cho con ở một bài khác con nhé. Mẹ
viết lại cho con để sau này con đọc, đó cũng như là những kỷ niệm của con nhưng
đồng thời chính một vài câu nói tự phát của con lúc bé này sẽ có tác dụng với
con trong tính cách,cuộc sống của con sau này đấy, con gái yêu ạ. Có thể con sẽ
thắc mắc “Vì sao lạ thế, vì sao lạ vậy” phải không, nhưng rồi con sẽ thấy khi con
được đọc lại, được ngẫm lại những câu nói của chính mình khi bé đấy.
.................
Có người đã cười và có vẻ chê mẹ "không biết đẻ" khi mẹ có đến hai cô
con gái. Tất nhiên tâm lý của ai cũng vậy, nhà có nếp có tẻ thì sẽ thấy vui
hơn, trọn vẹn hơn nhưng với mẹ thì điều đó không ảnh hưởng gì với mẹ cả. Một người
mẹ mà "sở hữu" hai cô con gái thì sao con nhỉ? Thật tuyệt phải không? Các con có
thể cùng mẹ shopping, chợ búa, cùng chia sẻ niềm hạnh phúc của người phụ nữ,
của người mẹ mà có khi, nếu có con trai mẹ sẽ không hưởng được niềm hạnh phúc
đó mặc dù con trai mẹ (nếu có) rồi cũng sẽ có vợ, mẹ sẽ có dâu và cô ấy cũng là
con của mẹ nhưng ... Mẹ nói điều này lại chợt nghĩ rồi các con cũng sẽ đi làm
dâu, không biết các con của mẹ sẽ như thế nào nhỉ???
Và
mẹ cũng muốn kể cho nghe điều này nữa, khi đi sinh hai
con, mọi người cứ nói mẹ:"Con bé này nó đi đẻ mà như đi đánh giặc; đi
chơi
vì cứ thấy nó cười suốt" Có người hỏi mẹ:"Không thấy đau à?" Mẹ đã
cười và đã trả lời: "Dạ, có chứ ạ. Nhưng cháu/em lạc quan lắm. Khi mình
còn cố chịu đựng được thì mình cứ cười còn khi nào đau quá hẵng hay chứ
nhăn nhó
làm chi đâu" Mẹ đã như thế bởi mẹ nghĩ: "Mình đau như thế này thì có
là gì so với những người bị ung thư vừa phải chịu đựng nỗi đau thể xác
lẫn nỗi đau
tinh thần". Mình đau nhưng rồi mình sẽ được đón nhận niềm hạnh phúc vô
bờ
bến đó là mình được làm mẹ, được có những đứa con thì nỗi đau trong chốc
lát,
trong vài ngày ấy có là gì. Vì vậy mà khi đi đẻ mẹ đã luôn cười, không
khóc vì
đau đớn mặc dù khi sinh Minh Thư, mẹ đau đến độ mẹ nghĩ nếu "nó" vỡ
thì nó sẽ như quả pháo đại, xác bay từng mảnh, tan tành; còn khi sinh
Thảo Linh
thì lưng mẹ đau và tức vô cùng, chân mẹ khuỵu luôn, đi không được, đau
như muốn
bại nhưng trước mặt bà ngoại, dì mẹ đã cố gắng mím môi chịu đau, không
la,
không cần phải dìu vì mẹ không muốn ngoại, dì đau cùng mẹ nhưng mẹ đã
nói với
mấy người, với bà ngoại là: "Chắc sinh bé xong con bị bại liệt luôn
quá". Mọi người la mẹ quá trời vì nói bậy quá nhưng mẹ lại tỉnh queo:
"Cháu/con nói thiệt đấy chứ vì chân cháu/con nó nhức, nó như muốn bại
rồi,
không bước đi được". Mỗi khi đau quá mẹ ...cắn răng bám víu vào cửa sổ,
vào bất kỳ
ai đấy đang đứng đợi người nhà của họ sinh và chịu đựng rồi qua cơn đau dữ mẹ lại tươi cười
và lại động viên những người khác, cũng như động viên chính mẹ:"Cố lên chị, cố gắng chịu đau chút thôi
rồi mình sẽ là những người mẹ vĩ đại, những người mẹ hạnh phúc". Mẹ đã như
thế nhưng rồi trước khi sinh Thảo Linh chừng 15 phút mẹ đã khóc đấy, mẹ khóc không
phải vì mẹ không chịu được sự đau đớn mà mẹ khóc khi phải chấp nhận vô điều
kiện sự bất công, khi thấy những người bác sĩ vô lương tâm, vô trách nhiệm, mẹ
khóc vì lo sợ con có mệnh hệ gì khi chẳng còn bao lâu nữa là con của mẹ đã được
chào đời. Hoặc mẹ cũng đã từng rất vui vẻ, không nhăn nhó, không kêu than khi
giữa trưa nắng gắt mẹ phải dắt bộ chiếc xe tay ga trên đôi giày cao gót đi gần 400m
dù mẹ mệt, rất mệt bởi những lúc như thế mẹ lại nghĩ đến những người bị bại
liệt, những người bị chất độc da cam nằm một chỗ cả đời mong được đi bằng chính
đôi chân của mình hay những người nghèo khổ chỉ mong mình có chiếc xe đạp để đi,
những người bị mù lòa cả đời mong được nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy cảnh vật,
nhìn thấy những người mình thương yêu nhưng đã không thể thực hiện được thì mắc
chi mẹ phải nhăn nhỏ, kêu than khi mẹ được sở hữu chiếc xe tay ga, được đi trên
đôi chân lành lặn, ... Mẹ của các con là vậy đấy, khi gặp phải khó khăn mẹ
thường nghĩ đến những người khó khăn hơn, khổ hơn để rồi mỉm cười thấy mình là
người may mắn. Mẹ nghĩ, trong mọi hoàn cảnh khó khăn, dẫu thế nào cũng cần phải lạc quan, bởi lạc quan có phép màu đấy!
Tuy nhiên, có 2 cô con con gái mẹ cũng đã có những nỗi lo riêng của mẹ. Mẹ lo
nhiều thứ lắm. Mẹ nào mà không thương, không lo cho con mình phải không, nhưng
là phụ nữ nên mẹ đã có những nỗi lo rất đàn bà.
Đêm nay, mà đúng hơn là rạng sáng của một ngày mới, mẹ muốn viết cho hai con
thật nhiều, nhưng rồi mẹ đã lại loay hoay vì Thảo Linh, vì … muỗi nên cảm xúc
của mẹ lại bị phân tán nữa rồi. Mẹ là một người mẹ dở con nhỉ vì mẹ không
có khả năng làm nhiều việc cùng lúc cũng như tập trung cao trong công việc.
Mẹ đi ngủ thôi.Hôn hai con gái yêu của mẹ
(08/8/2009)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét