Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

Nhật ký thù vặt nhớ dai - Chuyện từ nhà đến Sở

Ngày .... tháng ... năm ...
Sáng. Nàng lo đi làm sớm để chở hàng đi gửi cho khách.  Lâu nay nàng rất  lúng túng trong việc ăn sáng, ăn món gì, ở đâu nên trên đường đi gửi hàng nàng suy nghĩ mãi, cuối cùng món ăn nghĩ chưa ra mà đến nơi gửi hàng cũng không có ai nhận, vì 7.30 họ mới làm việc, mà nàng thì lo nên 7g1p đã bước ra khỏi nhà.

Vậy là hàng lại tén tèn ten theo nàng đến cơ quan và nàng dĩ nhiên là cũng để cho bữa sáng trôi qua hờ hững… Thời gian cứ lặng lẽ trôi còn nàng thì cứ ngáp ngắn ngáp dài như con nghiện, nước mắt nước mũi thi nhau chảy lộp độp suýt ướt hết cả đùi vì đói. Thế là nàng lại tranh thủ vắng sếp chạy đi ăn. Nhưng ăn gì nhỉ? Ăn gì, ăn gì đây? Huhu. Trong khoảng thời gian mang vớ đợi chờ sáng ý, nàng bỗng bắt gặp một cái bánh ít lá gai trên bàn cô thủ quỹ, thế là nàng thỏ thẻ hỏi xin. Ặc ặc. Nàng bảo, ăn cái này là khỏi đi ăn sáng nè, lợi tiền ghê. He he

Nàng đói nhưng tay vẫn nhẹ nhàng, thong thả tước lớp lá chuối bao bọc cái tấm thân đen nhánh, mịn màng để lớp bánh không vì sự bạo lực của nàng mà bị bong tróc đi trước khi nó được nàng thưởng thức. Chà, cái bánh ngon quá. Nàng giờ không thích ăn ngọt, ít ưng ăn bánh ít nhưng với bánh ít lá gai Lý Sơn, nàng thưởng thức tới tận … 2 cái, cũng bởi cái “nhưn” của nó ngon, nàng ghiền và khi được thưởng thức miếng ngon ấy, nàng “tự kỷ” nghĩ là nàng may mắn được ăn cái bánh của người đàn bà có hơn 30 năm bền bỉ với nghề làm bánh ít truyền thống của gia đình. Chiếc bánh nàng ăn có nhân là đậu phụng được rang và giã nhỏ, dừa được làm thế nào mà nhỏ xíu xiu nhưng ăn vẫn không mất đi vị thơm thơm, beo béo của dừa và có chút gừng thơm thơm. Có lẽ bánh ít lá gai Lý Sơn khác với  bánh ít lá gai thường bán ngoài chợ và có lẽ chắc nó cũng khác so với những nơi khác, bởi nó được làm từ chính tâm hồn, sự tưởng nhớ của người dân xứ đảo, nơi quanh năm sống với gió biển, tiếng sóng biển và với cái nắng rát da rát thịt khi mùa nóng đến, vì họ xem bánh ít lá gai của quê hương mình như sản vật khi ngư dân mang theo để dâng cúng hương hồn tổ tiên ông bà đã nằm xuống trên quần đảo Hoàng Sa khi dong buồm ra khơi cắm mốc khẳng định chủ quyền của quốc gia trên quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, vì vậy cái bánh ít lá gai nhỏ nhỏ thơm ngon ấy luôn có mặt trong các lễ cúng của làng, đặc biệt là trong chuyến đi biển đầu năm.


            Ặc, được ăn có mỗi một cái bánh mà nàng lan man quá sá. Có lẽ, bởi tại tính nàng nó thế, hay lan man và ăn cái gì cũng nghĩ đến người làm ra nó. Ăn xong cái bánh, uống ly nước, bà 8 vài câu, nàng định đi thì bắt quả tang có người đang lén lút ăn xoài . Trời ơi, những quả xoài xanh, chua đã làm tuyến nước bọt của nàng hoạt động không ngừng nghỉ nếu không muốn nói là tần suất hoạt động của nó bỗng tăng vọt, chạy hết công suất mà không có lực nào có thể cản trở nổi ngoài cái miếng xoài xanh chua và chén muối ớt kia. Nàng phải đớp, đớp nó mới được. Nàng nói bâng quơ :”May là mình đã ăn cái bánh ít, uống ly nước rồi nên giờ ăn miếng xoài chua được rồi”. Heeeeee. Và thế là nàng cũng như người ta, chấm chấm, nhai nhai, nhăn mặt bồ suýt bồ xoa vì chua nhưng đúng là nó hấp dẫn đến nỗi cái hàm không thể ngừng nghỉ.
Nhưng mà, dẫu thế nào thì sự thật vẫn là sự thật, nó chua quá đến nỗi mỗi người chỉ chấm mút, quẹt quẹt, cắn cắn, nhai nhai được vài 3 miếng rồi đành phải ra đi. Nàng cũng thế. Nhưng với tâm hồn ăn uống cao độ và sự hận thù sâu sắc với nó, bởi nó quá chua nên nàng đã thề thốt: “Lần sau, nếu gặp anh em chua lè kiểu mày thì tao nhất định sẽ băm vằm mày ra, nhúng mày vô tô nước mắm trộn đường, thêm ớt cay rồi xáo tới xáo lui cho mày ngấm cái thứ nước mặn mặn ngọt ngọt, cay cay ấy và tao sẽ xơi mày. Xơi cho bằng hết, diệt cho bằng hết. Tao thề!”

Nàng đứng mân mê, sờ mó, nhìn ngó nó, bấm bấm cái móng tay vào da thịt nó, buông lời thề và nguẩy đít đi … ăn cái bánh ít thứ 2 để vuốt ve tuyến nước bọt.

Thế là ngày hôm nay, trong sổ thù vặt nhớ dai của nàng, tên “XOÀI XANH” đã được ghi sổ và nàng hạ quyết tâm, sẽ tìm nó tiêu diệt.



Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

NHẬT KÝ THÙ LÂU NHỚ DAI - CHUYỆN TỪ NHÀ ĐẾN SỞ

Ngày ... tháng ... năm...

 Sáng, Nàng diện váy đẹp đi làm. Trời đẹp quá. Mây xanh biếc. Gió vi vu ca. Nàng khe khẽ hát. Bỗng một cơn gió nghịch ngợm từ đâu ùa tới, làm tóc nàng tung bay búa lua xua. Vài cọng tóc bay qua chồm, ôm lấy mặt nàng, trượt trượt trên mũi nàng và ôm chặt
môi nàng (nói đúng ra là môi nàng giữ chúng). Nàng len lén trộm nghĩ "anh gửi gì vào gió để gió vờn tóc em, anh gửi gì vào gió để gió mơn man môi, má eḿ".

....

Chiều.
Băng qua cái nắng chói chang của ngững ngày đầu hạ. Xe nàng cũng đã từ từ giảm ga và dừng lại, xuống xe trước cổng vào Sở. Nàng uể oải dắt xe đi trong cái dáng vẻ điệu đà. Rùi. Xe và người đã lọt qua vòng kiểm soát của 2 chú cảnh vệ trẻ, đẹp trai nhưng mặt lạnh te đứng nghiêm trang chào nàng và mọi người. Nàng thở phào, leo lên xe, phóng ga chạy vèo 1 cái cho nó moát. Trời ơi, gió lại mon men tìm đến da thịt nàng. Nó khéo léo len lỏi lách qua cái khăn trùm mõm và phe phẩy thổi mát cho nàng. Ôi... mátttt. Thích thích là.

Kítttttt. Nàng thắng xe lại ngay dưới gốc cây xoài to đùng mọc xéo xéo cửa chính của cơ quan. Bỗng ... bụp bụp ... bụp. Một cơn gió hơi quâ mát một tí thổi ngang qua, thế là những trái xoài cơm bé tẹo rớt bụp bụp quanh sân, quanh chân nàng. Chà, thích quá, nhưng hỡi ôi, sao nhiều trái vẫn còn đít xanh, đầu xanh thế. A, kia rồi. 1 quả, 2 quả, 3 quả, a, quả kia nữa. 4 quả zùi. ̉. Ui chùi ui, may phước cho nàng quá vì 4 quả vàng lựng từ đầu đến đít, rớt bụp xuống nhưng không sứt mẻ gì, ngoài cái vết nứt chỗ gần cuống. Nàng cúi cái lưng dài làm biếng xuống lụm, phủi phủi, thổi thổi cho bay đi những hạt đất rồi bóc vỏ thưởng thức. Chà, nó ngon làm sao. Đúng là cái giống xoài này chín hết thì ăn ngon tuyệt sờ vời. Nó thơm phải nói là phưng sờ phức. Nói ngoa chút là mỗi khi thưởng thức nó, nàng hay ví nó như quả thị trong truyện Tấm Cám, vì no nhỏ nhỏ, ́ thơmmm và vỏ nó vàng lựng̉.
...
Không riêng gì nàng mê mấy trái xoài nho nhỏ, vàng vàng, thơm thơm ấy mà cả sếp và những người còn lại  cũng mê nó nữa. NÓI không ngoa, nó là hiện thân của chủ nghĩa phàm thực vì đến sếp mà cũng bị nó mê hoặc, dụ dỗ đến độ phải tháo giày xăng đan ra, nghểnh cổ lên nhìn và nhằm thẳng mục tiêu tung giày ném... ném để hạ gục nó. Khi những quà xoài con con chín rơi xuống, sếp cũng lụm lên phủi, lột và bỏ mồm ngoạm, mút đấy thôi. HEEE.

20.5.2015


Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

KHÔNG ĐỀ

Tôi nợ anh những gì mà trả mãi không xong
Để khổ đau, nhục nhã cứ chen nhau vần vò tôi mãi
Có lẽ vì tôi khờ dại
Nghĩ cho con nên chịu nhục riêng mình?.

Nào ai cắt nghĩa cho tôi một cuộc tình
Tấm thân bị dày xéo, giàn giụa, quẫy đau quằn quại
Người đàn ông là chồng chẳng khác gì yêu quái
Chỉ tại tôi yếu người, chẳng “”chiều”” được “”cơn yêu””!

Nợ kiếp này tôi phải trả bao nhiêu?
Trong bao lâu, xin cho tôi được biết
Mà thôi khỏi, thân tôi giờ khánh kiệt!
Pháp luật ư, họ cũng chẳng … bảo vệ nổi tấm thân tận cùng cạn kiệt
Sức khỏe qua rồi. Tuổi trẻ hết rồi, cả mẹ già, cả đứa trẻ bé thơ!

Thân đàn bà, tôi đâu sống nhớp nhơ
Mà ông trời thờ ơ bắt tôi chịu trận đòn kinh quá
Trận đòn theo tôi cả chục năm … nghiệt ngã
Trận đòn xác thân,  nhục mạ của kiếp người.

Anh buông tôi đi, đừng như gã … đười ươi
Đánh đập tôi rồi hả hê cười, hả hê thách thức
Tôi vì con mà cắn răng chịu đựng
Nhưng có thể sẵn lòng … tự mình giết chết anh.

Hãy buông tôi đi, một kẻ tồi tàn …
Đừng để tôi trở thành sát nhân ngoài ý muốn
Hãy buông tôi đi trước khi quá muộn
Hãy buông tôi đi mà. Hãy buông thả tôi ra.


20.5.2015



Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

NẾU

Nếu chúng mình thành đôi
Thì sẽ sao anh nhỉ
Ngôi nhà chúng mình sẽ xanh tươi hạnh phúc
Bởi tình yêu vun đắp của chúng mình.

Nếu chúng mình thành đôi
Em vẫn muốn mình tình nhân - mãi thế
Để em rúc trong vòng ôm anh nũng nịu
Được anh cưng chiều như thể … lúc mới yêu.

Nếu chúng mình thuộc về nhau
Ngày mới sẽ bắt đầu bằng nụ hôn anh nhỉ
Nếu có thể sẽ thầm thì, thủ thỉ
Còn không thì
Nụ hôn … đứa này thầm lặng tặng đứa kia.

Nếu chúng mình thuộc về nhau
Mình sẽ ở chung trong căn nhà mơ ước
Nơi có những ô rau xanh mướt
Có tiếng chim ca, có hoa bướm vui vầy.

Nếu chúng mình là một cặp đôi
Sống với nhau đến răng long đâu bạc
Đàn con cháu sum vầy vui ca hát
Ta móm mém cười viên mãn phải không anh?

Nhưng giữa chúng mình là khoảng cách mông mênh
Dẫu cố với vẫn không sao chạm được
Biết là thế nhưng sao hằng mơ ước
Hạnh phúc chỉ trong mơ
Bởi sự thật trụi trần.

Thế gian này bao kẻ thế anh ơi
Được gặp nhau để rồi hằng khao khát
Để trái tim vẫy vùng và đi lạc

Để nuối tiếc nhau bởi duyên muộn trong đời?

CN - 18.5.2015

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

KHÔNG ĐỀ

Lần thứ nhất
Anh hôn tôi
Tôi tát anh
Năm ngón tay còn in hằn trên má
Anh
Im lặng nhìn tôi.
.....
Lần thứ 2
Anh ôm eo tôi
Vuốt ve mái tóc tôi
Thủ thỉ vào tai tôi, ...
Anh hôn tôi
Tôi đắm chìm vào những lời đường mật
Vào sự vuốt ve
Tôi hòa mình vào nụ hôn
Hòa tình vào anh
....
Lần thứ n
Anh và tôi hôn nhau
Trong thánh đường
Giữa những tiếng vỗ tay, chúc phúc
.....
Bây giờ
Thỉnh thoảng anh vẫn nhắc lại nụ hôn lần thứ nhất
Tôi rúc đầu vào anh ... đỏ mặt
Nói: ánh mắt anh ám ảnh tôi
Tình yêu chân thành anh dâng hiến cho tôi
Tôi chẳng thể hững hờ
Tôi chẳng thể thờ ơ
...
Rồi những trận mưa hôn lại bắt đầu đắm say, cuồng nhiệt...

09.4.2015̀

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2015

:)))



Thứ hai là ngày đầu tuần... bé có một chút gian gian

Thứ ba thứ tư thứ năm... ngày nào bé cũng gian hết

Thứ sáu rồi đến thứ bảy... con cho vài tấm hình thêm

Chủ nhật... bé lại thêm gian vì bé gian suốt tuần...

Vì bé gian suốt tuần...

------------

Cái gian của bé là chụp ảnh lừa tềnh á. Khà khà