Tôi nợ anh
những gì mà trả mãi không xong
Để khổ đau,
nhục nhã cứ chen nhau vần vò tôi mãi
Có lẽ vì
tôi khờ dại
Nghĩ cho
con nên chịu nhục riêng mình?.
Nào ai cắt
nghĩa cho tôi một cuộc tình
Tấm thân bị
dày xéo, giàn giụa, quẫy đau quằn quại
Người đàn
ông là chồng chẳng khác gì yêu quái
Chỉ tại tôi
yếu người, chẳng “”chiều”” được “”cơn yêu””!
Nợ kiếp này
tôi phải trả bao nhiêu?
Trong bao
lâu, xin cho tôi được biết
Mà thôi khỏi,
thân tôi giờ khánh kiệt!
Pháp luật ư,
họ cũng chẳng … bảo vệ nổi tấm thân tận cùng cạn kiệt
Sức khỏe qua rồi. Tuổi trẻ hết rồi, cả mẹ già, cả đứa trẻ bé thơ!
Thân đàn
bà, tôi đâu sống nhớp nhơ
Mà ông trời
thờ ơ bắt tôi chịu trận đòn kinh quá
Trận đòn
theo tôi cả chục năm … nghiệt ngã
Trận đòn
xác thân, nhục mạ của kiếp người.
Anh buông
tôi đi, đừng như gã … đười ươi
Đánh đập
tôi rồi hả hê cười, hả hê thách thức
Tôi vì con
mà cắn răng chịu đựng
Nhưng có thể
sẵn lòng … tự mình giết chết anh.
Hãy buông
tôi đi, một kẻ tồi tàn …
Đừng để tôi trở thành sát nhân ngoài ý muốn
Hãy buông tôi đi trước khi quá muộn
Hãy buông tôi đi mà. Hãy buông thả tôi ra.
Đừng để tôi trở thành sát nhân ngoài ý muốn
Hãy buông tôi đi trước khi quá muộn
Hãy buông tôi đi mà. Hãy buông thả tôi ra.
20.5.2015
Anh hay đùa tếu táo cho vui, dù là văn xuôi hay thơ, cái tếu táo bông phèng nấn ná nhiều khi gây hiểu lầm, nhưng bạn bè thân thiện sẽ hiểu cả mà chẳng ai nhầm. Nay sang em đọc bài thơ này, đọc kỹ lắm. Chia sẻ với em, hiểu em hơn, anh không đùa cợt được với bài thơ và với em. Thương em quá em gái ạ!
Trả lờiXóaHi anh, cảm ơn anh đã chia sẻ với em nhé. Nhưng anh nè, thơ này em viết cho người khác chứ không phải cho em anh ạ. Hiiiiiiiiii. Vì vậy anh Sỏi cứ vui, cứ đùa tếu táo đi nha, chứ CN xinh đẹp, dễ thương, lạc quan, vui vẻ thế này (icon nè nưỡi cả ngàn lần) sao lại phải chịu cuộc đời đắng cay, tủi nhục như thế chứ? Heeeeeeee
XóaCon người ta sinh ra để mà khổ, Vui như anh của em đây cũng có lúc muốn nhảy lầu cho xong, còn chưa nói đến thân phận liễu yêus đào tơ, trăm thứ bất công và trớ trêu.
XóaEm có thể giấu anh và mọi người, nhưng sự nhạy cảm thì em không giấu được đâu. Dễ nhận ra thôi mà!
Hì, anh, thơ này em viết về nỗi khổ đau tận cùng của 2 người phụ nữ (vợ và mẹ vợ) và cả đứa bé nhỏ dại. Nỗi khổ của người PN trong thơ là có thật...và em đặt mình vào nhân vật rồi hư cấu lên một chút chỗ người vợ muốn giết chồng. Hiii. 2 người phụ nữ ấy đã hoàn toàn bất lực khi chính quyền cũng thản nhiên buông câu nói: "giải quyết cho lần này nữa thôi, còn lần sau tự giải quyết lấy". Hai người đàn bà yếu đuối, không nơi nương tựa, không nơi bám víu làm sao có thể tự giải quyết với người chồng du côn, dã thú dù đã li hôn?
Trả lờiXóaCũng một phận người nhưng đắng cay mỗi người mỗi khác. Với người PN ấy, đây có lẽ là sự đắng cay tận cùng và chị cũng đã rơi vào tận cùng của đáy chơi vơi. :( Em nghĩ thế.
---
Anh Sỏii mà hông tin em là em đưa link bài viết ấy cho anh đọc à.
Trả lờiXóa