Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

Nhật ký thù vặt nhớ dai - Chuyện từ nhà đến Sở

Ngày .... tháng ... năm ...
Sáng. Nàng lo đi làm sớm để chở hàng đi gửi cho khách.  Lâu nay nàng rất  lúng túng trong việc ăn sáng, ăn món gì, ở đâu nên trên đường đi gửi hàng nàng suy nghĩ mãi, cuối cùng món ăn nghĩ chưa ra mà đến nơi gửi hàng cũng không có ai nhận, vì 7.30 họ mới làm việc, mà nàng thì lo nên 7g1p đã bước ra khỏi nhà.

Vậy là hàng lại tén tèn ten theo nàng đến cơ quan và nàng dĩ nhiên là cũng để cho bữa sáng trôi qua hờ hững… Thời gian cứ lặng lẽ trôi còn nàng thì cứ ngáp ngắn ngáp dài như con nghiện, nước mắt nước mũi thi nhau chảy lộp độp suýt ướt hết cả đùi vì đói. Thế là nàng lại tranh thủ vắng sếp chạy đi ăn. Nhưng ăn gì nhỉ? Ăn gì, ăn gì đây? Huhu. Trong khoảng thời gian mang vớ đợi chờ sáng ý, nàng bỗng bắt gặp một cái bánh ít lá gai trên bàn cô thủ quỹ, thế là nàng thỏ thẻ hỏi xin. Ặc ặc. Nàng bảo, ăn cái này là khỏi đi ăn sáng nè, lợi tiền ghê. He he

Nàng đói nhưng tay vẫn nhẹ nhàng, thong thả tước lớp lá chuối bao bọc cái tấm thân đen nhánh, mịn màng để lớp bánh không vì sự bạo lực của nàng mà bị bong tróc đi trước khi nó được nàng thưởng thức. Chà, cái bánh ngon quá. Nàng giờ không thích ăn ngọt, ít ưng ăn bánh ít nhưng với bánh ít lá gai Lý Sơn, nàng thưởng thức tới tận … 2 cái, cũng bởi cái “nhưn” của nó ngon, nàng ghiền và khi được thưởng thức miếng ngon ấy, nàng “tự kỷ” nghĩ là nàng may mắn được ăn cái bánh của người đàn bà có hơn 30 năm bền bỉ với nghề làm bánh ít truyền thống của gia đình. Chiếc bánh nàng ăn có nhân là đậu phụng được rang và giã nhỏ, dừa được làm thế nào mà nhỏ xíu xiu nhưng ăn vẫn không mất đi vị thơm thơm, beo béo của dừa và có chút gừng thơm thơm. Có lẽ bánh ít lá gai Lý Sơn khác với  bánh ít lá gai thường bán ngoài chợ và có lẽ chắc nó cũng khác so với những nơi khác, bởi nó được làm từ chính tâm hồn, sự tưởng nhớ của người dân xứ đảo, nơi quanh năm sống với gió biển, tiếng sóng biển và với cái nắng rát da rát thịt khi mùa nóng đến, vì họ xem bánh ít lá gai của quê hương mình như sản vật khi ngư dân mang theo để dâng cúng hương hồn tổ tiên ông bà đã nằm xuống trên quần đảo Hoàng Sa khi dong buồm ra khơi cắm mốc khẳng định chủ quyền của quốc gia trên quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, vì vậy cái bánh ít lá gai nhỏ nhỏ thơm ngon ấy luôn có mặt trong các lễ cúng của làng, đặc biệt là trong chuyến đi biển đầu năm.


            Ặc, được ăn có mỗi một cái bánh mà nàng lan man quá sá. Có lẽ, bởi tại tính nàng nó thế, hay lan man và ăn cái gì cũng nghĩ đến người làm ra nó. Ăn xong cái bánh, uống ly nước, bà 8 vài câu, nàng định đi thì bắt quả tang có người đang lén lút ăn xoài . Trời ơi, những quả xoài xanh, chua đã làm tuyến nước bọt của nàng hoạt động không ngừng nghỉ nếu không muốn nói là tần suất hoạt động của nó bỗng tăng vọt, chạy hết công suất mà không có lực nào có thể cản trở nổi ngoài cái miếng xoài xanh chua và chén muối ớt kia. Nàng phải đớp, đớp nó mới được. Nàng nói bâng quơ :”May là mình đã ăn cái bánh ít, uống ly nước rồi nên giờ ăn miếng xoài chua được rồi”. Heeeeee. Và thế là nàng cũng như người ta, chấm chấm, nhai nhai, nhăn mặt bồ suýt bồ xoa vì chua nhưng đúng là nó hấp dẫn đến nỗi cái hàm không thể ngừng nghỉ.
Nhưng mà, dẫu thế nào thì sự thật vẫn là sự thật, nó chua quá đến nỗi mỗi người chỉ chấm mút, quẹt quẹt, cắn cắn, nhai nhai được vài 3 miếng rồi đành phải ra đi. Nàng cũng thế. Nhưng với tâm hồn ăn uống cao độ và sự hận thù sâu sắc với nó, bởi nó quá chua nên nàng đã thề thốt: “Lần sau, nếu gặp anh em chua lè kiểu mày thì tao nhất định sẽ băm vằm mày ra, nhúng mày vô tô nước mắm trộn đường, thêm ớt cay rồi xáo tới xáo lui cho mày ngấm cái thứ nước mặn mặn ngọt ngọt, cay cay ấy và tao sẽ xơi mày. Xơi cho bằng hết, diệt cho bằng hết. Tao thề!”

Nàng đứng mân mê, sờ mó, nhìn ngó nó, bấm bấm cái móng tay vào da thịt nó, buông lời thề và nguẩy đít đi … ăn cái bánh ít thứ 2 để vuốt ve tuyến nước bọt.

Thế là ngày hôm nay, trong sổ thù vặt nhớ dai của nàng, tên “XOÀI XANH” đã được ghi sổ và nàng hạ quyết tâm, sẽ tìm nó tiêu diệt.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét