Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

KHÔNG ĐỀ



Đừng dằn vặt em nữa được không
Bởi thân đàn bà mong manh và yếu đuối
Em không muốn mình suốt ngày lầm lũi
Cặm cụi, cô đơn nơi được gọi “gia đình”.

Anh yêu em ư, nhưng nhiều lúc bình minh
Anh mới trở về với người nồng mùi rượu
Với vết son môi còn in trên áo, cổ
Với mùi hương thoang thoảng của đàn bà.

Anh yêu em ư, nhưng nơi gọi là nhà
Anh có cùng em sớm hôm chia sẻ?
Anh mặc nước mắt em tuôn, mặc nỗi buồn đơn lẻ
Mặc em khao khát tận cùng dù chỉ một cái ôm.

Anh yêu em nên phải cố “cày bừa”?
Để hàng tháng đưa em xấp tiền và mặc em lo liệu
Mặc cảm xúc, mặc lòng em khát cháy
Tình yêu anh, những chia sẻ đời thường.

Anh có thể quát tháo em nhưng hãy tĩnh tâm xem
Em – đàn bà – chỉ mong được yêu thương, che chở
Được quan tâm, được hỏi han, chia sẻ
Chứ không phải chỉ xấp tiền với cảm xúc lạnh băng.

Xin đừng nhìn em với ánh mắt hung hăng
Hãy tĩnh tâm nhìn lại mình khi buông tiếng chửi thề, trách móc
Đừng nhìn em hằn học
Em sẽ ra đi và mang tiếng một đời chồng ...
Ừ.
 Kệ!
Chỉ mong anh nhìn lại mình để ... người sau được hạnh phúc hơn em.





Thơ không viết cho CN nhé.

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015