Thứ Ba, 27 tháng 3, 2018

Phụ nữ à! em đáng được chở che
Nên lúc buồn cứ yếu lòng và khóc
Nhưng sau đó, em ơi, hãy nhớ
Tự đứng lên bằng chính sức mình.
Em hãy nở những nụ cười thật tươi
Đừng sợ hãi nếp nhăn nơi khóe mắt
Đời ngắn lắm, thanh xuân càng thật ngắn
Nên hãy yêu mình trước sóng gió nhân gian
Đừng dễ u buồn và đừng mãi than van
Em hãy sống giản đơn, đừng ích kỷ hay càu nhàu, phán xét
Tập buông bỏ để thấy lòng thật nhẹ
Và thấy cuộc đời tươi đẹp biết bao.
Phụ nữ à! Khi nào thấy chênh chao
Em hãy biết nuông chiều mình em nhé
Tự bản thân em, không cầu xin ai cả
Có lắm niềm vui đang đợi em kìa.
Cũng đừng đem mình so sánh, đố kị ai
Bởi như thế sẽ làm em mệt mỏi
Đừng bận tâm những thị phi, thêu dệt
Đừng để chuyện không đâu ảnh hưởng đến mình.
Là phụ nữ, em hãy cứ thật xinh
Điểm phấn, tô son, điệu đà, đỏm dáng
Hãy lạc quan và nghĩ suy tích cực
Đừng vì ai lãng phí nụ cười.
Là phụ nữ, em hãy thật xinh tươi
Phải biết yêu bản thân mình em nhé
Em nghe không, cuộc đời đang khe khẽ:
Nếu em không biết thương mình sao mong được yêu thương?
Châu Ngọc, 07.3.2018

Xin em

Xin em
Hãy cứ trong veo
Giữa dòng đời tất bật
Mặc tâm hồn ai
Nhuốm vấy bụi trần
Của những toan tính, ganh đua
Tị hiềm,
gian dối
Em hãy cứ là em
Giản dị
đong đầy thương yêu.
Ta xin em
Hãy cứ hát mê say
Như chú họa mi nhỏ
Cất tiếng hát đầu ngày
Trong trẻo,
Mang - những - bình - yên.
Ta xin em
Hãy giữ nguyên đấy
Nụ cười hồn nhiên, thơ trẻ
Để ai đối diện em
Là soi vào tấm gương “sạch sẽ”
Họ sẽ thấy chính mình
Giữa bình minh.
Đời vốn dĩ quá nhiều dối trá
Ta mệt mỏi
Nhưng đối diện em
Thật lắm bất ngờ.
Cứ là em nhé, nàng thơ
26.3.2018
p/s:
1. Cảm tác thơ Tạ Anh Thư.

Thứ Năm, 7 tháng 12, 2017

Buổi sáng

Buổi sáng
Em một mình rảo chân trên phố
Lạ mà quen.

Thong dong những bước chân
chậm rãi
Hưởng mùa thu xứ lạ.

Trên phố
Đôi tình nhân bên cốc cà phê
Đan chặt tay vào nhau
Cô gái tựa đầu lên đôi vai to rộng
Họ âu yếm mỉm cười
Chàng - tặng - vội - nụ - hôn.

Cũng có người lặng lẽ
(Một mình thôi)
Bên ly cà phê ngắm phố và tư lự
Có đôi sẻ từ đâu ríu rít
Tình tự bên nhau mặc phố, mặc người.

Em một mình vào quán cà phê
Lên chỗ cao nhất, chọn góc nhìn ngắm sông và phố
Cô bé nhân viên tóc búi 2 bên ngồ ngộ
Xinh tươi,
nhoẻn miệng cười hiền.

Phố mùa thu như những nàng tiên
Đẹp nao lòng sắc hương và … nỗi nhớ
Ly cà phê đậm đặc
Em chạm vào anh
Với – nỗi – nhớ - tận – cùng.

Buổi sáng
Giữa phố lạ mà quen
Giữa những nụ cười hiền
Những cái hôn vội vàng lén lút
Những lời tình tự
Nỗi nhớ nao lòng
Em
Một mình
Uống cạn kiệt
Lạ
Quen.

Châu Ngọc, 15/11/2017


, 15/11/2017

Thứ Hai, 20 tháng 11, 2017

(Thương viết về em PT)
Đã có con rồi
Em còn được yêu thương
Được nũng nịu vòi anh
Được quan tâm, chia sẻ?
Em - đàn bà nhỏ bé
Mà ôm vào lòng trọn những lo toan.
Sao anh còn nông nổi dại hoang
Để chơi hết một thời trai trẻ?
Em – đàn bà nhỏ bé
Gánh vác cuộc đời,
Mệt mỏi lắm anh.
Đã có chồng rồi mà sao thấy chơi vơi
Chiếc giường nhỏ bỗng thênh thang quá đỗi
Hay tại trái tim em lầm lỗi
Chọn lối yêu sai để ôm lấy nỗi buồn?
Ta còn lại gì ngoài chung chiếu chung chăn?
Ngoài những lần anh hỏi đòi cho cuộc yêu anh muốn?
Chèn giữa thịt da nỗi cô đơn sâu thẳm
Em ái ân tình mà lạnh những phiêu hoang.
Đàn bà đã có chồng chẳng lẽ để lo toan
Trong đơn độc
Giữa bủa vây chợ, đời
Và chữ hiếu?
Em loay hoay giữa dòng đời mỏi mệt
Tự vuốt ve mình nước mắt ứa mềm môi (*)
CN,16/11/2017
p/s: Thơ Thái Thuận Minh
Cái bạn thích chưa chắc người khác thích.
Cái tôi muốn chưa chắc người khác muốn.
Nhưng chúng ta chọn đi chung đường, chọn điều chỉnh hành vi để hòa hợp là vì chúng ta chọn đạt kết quả cao nhất cho mục tiêu đã đặt ra trên cuộc chinh phục hành trình.
Khó khăn không phải là trở ngại, nó chỉ là thử thách để chọn ai sẽ đi cùng bạn đến cuối con đường.
Khó khăn cũng không là trở ngại, nó chỉ là thử thách để giúp chúng ta trưởng thành hơn.
Có người mới gặp chút khó khăn.đã nhụt chí, đã bi quan và nghĩ mình kém may mắn. Họ cũng tự thu mình lại, e dè trước những cơ hội. Cuộc sống cứ thế, bình thường và trôi qua trong tẻ nhạt.
Có người biết khó khăn vẫn lao đầu vào, bởi với họ, họ chọn khó khăn hoặc họ xem khó khăn xảy đến là cơ hội, là thử thách như lẽ thường của cuộc sống, như mặt trời mọc rồi lặn, như hết ngày lại đêm, quan trọng là ý chí, là sự dũng cảm, là tâm thái của họ đối với những sự vật, hiện tượng mà họ quyết định nó là vật cản để bỏ cuộc hay để vượt qua và tận hưởng hạnh phúc với những gì mình chọn.
Dĩ nhiên, không ai muốn khó khăn cứ xảy đến với mình nhưng mỗi khó khăn đều ẩn chứa những hạt giống của cơ hội mới có thể làm thay đổi cả đời người. Khó khăn khiến chúng ta phải vận dụng mọi tiềm lực về trí tuệ, sức khỏe và tinh thần của bản thân mà bình thường chúng ta ít khi sử dụng, thậm chí không biết mình có những nội lực to lớn đó hay không.
Chỉ cần, bạn, tôi, luôn nhớ rằng, con đường duy nhất chắc chắn dẫn đến thất bại là không nỗ lực gì cả.
CN,
20/11/2017

Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017

Tổ quốc bắt đầu từ đâu
Có phải từ những trang thơ thường được đọc
Hay là từ những lần rú khóc
Vì đạn bom rơi, tơi tả đồng quê, xơ xác mái nhà?
Là những cuộc chia xa
Con và mẹ bịn rịn chia tay nhau để đi vào cuộc chiến
Là tất cả những người con mẹ dành dâng hiến
Cho tổ quốc mình, cho thế hệ mai sau?
Tổ quốc mình … Đừng! Đừng nói gì về những nỗi đau
Bởi chẳng lạ xa đâu, đất nước mình là những đêm trăng Mẹ bỏm bẻm nhai trầu
Kể chuyện ngày xưa những đứa con của Mẹ
“Thằng Tí, thằng Tèo” ngày xưa còn bé
Cứ bám quanh chân theo Mẹ ra đồng.
Là những buổi chiều bọn trẻ chơi tập tầm vông
Thả những cánh diều no căng trên trời lộng gió
Là những em bé vui chơi trên đồng cỏ
Trên lưng trâu nói về ước mơ mình.
Tổ quốc mình bắt đầu từ những buổi sáng bình minh
Con chim sẻ ríu rít trên cành cùng chồng, cùng vợ
Đàn chim con quây quần vang khúc hát
Những đóa hoa được tưới đẫm sương đêm háo hức đón nắng trời.
Tổ quốc mình … là những câu hát à ơi
Bà hát ru mẹ, mẹ hát ru con, chị hát ru em, cứ thế bao đời tiếp nối
Là khi đi xa con da - diết - nhớ - về.
Tổ quốc là nơi có mẹ cha
có xóm làng, bờ đê, con sông mà tuổi thơ con thường dầm mình giỡn nước
Có những giọt mồ hôi rơi trên đồng lúa chín
đàn nghé ọ vui chơi bên chân mẹ - yên bình.
Tổ quốc mình – là nơi có những người mẹ đã hi sinh
Hiến những đứa con mình cho tổ quốc
Để ngày về, những đứa con mẹ từng ấp ôm, chăm bẵm
Đã ở lại chiến trường, Mẹ đau nhói, quạnh hiu.
Thế mà có những kỷ vật của con mẹ cũng chẳng giữ lại cho mình
Khi Tổ quốc cần, Mẹ giao cho các con, “cho cách mạng để phục vụ nhân dân, đất nước”
Tấm lòng của Mẹ bao đời vẫn thế
Để lớp trẻ soi vào, sống và làm việc xứng đáng với sự hi sinh.
Tổ quốc mình … là nơi những chàng trai, cô gái trẻ bỏ phố phồn hoa
Lên vùng cao dạy chữ cho các em đồng bào thiểu số
Là nơi em và anh hò hẹn
Trao nụ hôn đầu …Mãi lưu luyến, nhớ nhung.
Tổ quốc bắt đầu từ những tình yêu giản dị, đời thường
Từ những mái tranh, xóm làng, thân thương và gần gũi
Tổ quốc là nơi ... thiêng liêng và kì diệu
Ta chỉ có thể “lớn lên” khi biết yêu Tổ quốc, dân mình.
Châu Ngọc, 08/8/2017


Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017

Tưởng là yêu tha thiết
Nên mải miết môi hôn
Từng hơi thở dập dồn
Trong cơn say tình ái.
--
Ta cũng không ái ngại
Nên nồng nhiệt yêu đương
Quên mất trong tâm tưởng
Bọn đàn ông ... tầm thường.
--
Người về lơ ta thật
Ta cười nhếch ... sự đời
Bọn đàn ông dẻo lưỡi
Giết đàn bà không dao.
--
Ngờ đâu người gọi điện
Nói người ốm hổm rày
Kể từ sau đêm ấy
Người liệt giường ...tương tư.
--
Người hỏi ta thuốc chữa
Để giải độc vụ này
Người say ngất say ngây
Không chưã, người chết mất.
--
Thơ làm trên máy bay nên nhớ chữ được chữ mất, quên mất mấy khổ, cũng chẳng biết viết gì nhưng cứ lưu đây đã.

Là phụ nữ hãy nhớ
Phải học cách tuyệt tình
Đừng ủy mị, quyến luyến
Những gì đáng phải buông.
Phải học sống độc lập
Đừng phụ thuộc vào ai
Phải kiên cường, bản lĩnh
Phải học cách trưởng thành.
Phải học sống đơn giản
Nhân hậu và bao dung
Phải biết cách làm đẹp
Cho bản thân, cho người.
Phải học cách quên lãng
Những quá khứ khổ đau
Đừng thù dai, soi mói
Để khỏi khổ thân mình.
Là phụ nữ hãy nhớ
Phải biết yêu bản thân
Đừng hi sinh tất cả
Kẻo sẽ có …lỗi lầm.
Phải biết yêu cuộc sống
Lãng mạn và chân thành
“Biết cười” và hài hước
Sẽ cho đời thêm yêu.
Điều ấy thật không dễ
Để sẽ làm được ngay
Nhưng thực tế cuộc sống
Dạy phải biết điều này.
Châu Ngọc, 07/01/2016
Phụ nữ muốn thanh thản
Và hạnh phúc, nhớ đây
Đừng quyết tâm gắn bó
7 kiểu đàn ông này:
Không có việc ổn định
Thô lỗ và kiêu căng
Giỏi tìm lỗi người khác
Nhưng ngoại trừ chính mình.
Lúc nào cũng Mẹ bảo
Phải thế này, thế kia
Bạn không muốn ấm ức
Hãy nhanh tay chia lìa.
Thích tiệc tùng, nhậu nhẹt
Hay say xỉn, la cà
Đừng cố yêu, nàng ạ
Kẻo khóc thầm, tiếc thương.
Người không biết lắng nghe
Sống ích kỷ, hẹp hòi
Lúc nào cũng ra lệnh
Nhất nhất theo ý chàng.
Người tự cao tự đại
Hay có tính khinh người
Bảo thủ và độc đoán
Bạn có muốn khổ không?
--
Tôi đọc báo thế
Và viết lại thành thơ
Muốn hôn nhân được tốt
Bạn đừng chớ hững hờ!
04/5/2017

Em là cô gái tháng 5


Tháng 5
Khi màn đêm đã buông rèm, say ngủ
Mẹ sinh ra em trong sớm đầu ngày
Của tháng 5 nắng cháy
Gạo không có ăn
Ba đi làm xa
Chị vất vưởng
Quanh quẩn xó nhà.
Những câu hát, những làn điệu dân ca
Mẹ bế bống, ầu ơ ru em vào giấc ngủ
Cơm Mẹ ăn không đủ
Sữa lắt lay, em đói nên khóc tối ngày.
Ba đi làm xa
Mấy mẹ con quẩn quanh bên nhau trong nỗi sợ, lo, đói thèm, thiếu thốn
Em lớn lên “què quặt”
Bụng phình to, chân nhỏ, nhẻm đen, đau ốm vật vờ.
Có những chuỗi ngày Mẹ phải ôm ấp con thơ
Trong lòng Mẹ, nằm trên người Mẹ
Vất vả lắm mới đưa em vào giấc ngủ
Em tỉnh tỉnh, say say làm mẹ mất ngủ cả đêm ngày.
Tháng 5
Nắng cháy đôi tay
Mẹ vất vả còng lưng trên chiếc xe đạp cà tàng hay tuột xích
Với chiếc nón rách,
quai cũ mềm
Chiếc áo sờn
mồ hôi đẫm đầy
Vai gầy vất vả
Chiếc giỏ xanh lủng lẳng treo đằng trước
Mẹ đem cơm cháy, canh thừa về cho chúng em ăn.
Ba ga sau
2 thùng nước cơm to cứ gợn sóng lăn tăn
Mẹ xiêu vẹo, còng lưng chở nước cơm, canh thừa xuyên ngày nắng cháy
Chúng em cứ thế lớn lên
Qua những miếng cơm cháy, chút canh, cá thưà mẹ đem về sau những bữa cơm tập thể
Qua những bữa ăn chỉ có mấy hạt cơm bám vào “đống” khoai lang
Qua những bữa rau là đủ loại lá hái quanh vườn
Những bữa “canh” là nước giếng nấu sôi thêm chút muối
Qua những bữa lên gò hái ớt xanh, đỏ
Về giã muối ăn cùng củ (khoa lang) độn cơm
Qua những lần mượn mắm, gạo khắp xóm
Qua những đêm đen kịt
Tiếng tu hú kêu, tiếng ếch nhái, thạch sùng,…
7, 8 tuổi đã biết giúp Mẹ Cha
Giặt đồ, thái rau, gom lá trong vườn để nấu cơm, cám lợn, …
Lớn hơn nữa
Đã biết lội ao hồ vớt bèo, bắt ốc
Chăm đàn lợn, chăn bầy vịt, làm bao bì, mành trúc, bán thuốc lá, bánh mì, … chở nước đi “bỏ” cho người ta để kiếm mấy ngàn.
Nhà chăn nuôi nhiều từ vịt, gà, lợn, chim câu
Chưa tròn 14 tuổi đã biết “đỡ đẻ” cho con nái đã qua vài lứa
Mỗi lần xuất chuồng là ôm những chú lợn con da hồng hào, đốm đen nựng nịu
Mắt rơm rớm, buồn thiu.
Tuổi thơ em lớn lên có những buổi trưa, chiều
Nằm vắt vẻo trên cây và say sưa hát
Mẹ là cánh cò, cánh vạc
Dìu bước các con suốt cả quãng đời.
Em là cô gái tháng 5
Lớn lên trong tình yêu thương của Mẹ Cha, bà con, chòm xóm
Trong tiếng ve râm ran
Trong nắng hè rực rỡ
Trong muôn sắc hoa
Trong hương sắc của mùa.
Anh có yêu em – cô gái của tháng 5?
Châu Ngọc, 04/5/2017

Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

Tôi yêu em – người đàn bà đã cũ
Chưa ba mươi, giông tố đã ập về
Em một mình vùng vẫy giữa trùng khơi
Được – Mất – Buông – Em tự mình lựa chọn.
Tôi yêu em, người đàn bà ngoài ba mươi vượt sóng gió cuộc đời
Với tâm hồn, trái tim không còn khờ dại
Của một thời con gái
Em khạo khờ dâng hiến mình cho một gã chẳng xứng cùng em.
Tôi biết nước mắt em đã phải chảy hàng đêm
Và em khóc đến cạn cùng khánh kiệt
Trái tim em đã từng rỉ máu
Khao khát, chênh vênh, cô độc, oán hờn.
Em – người đàn bà trải qua những cô đơn
Không còn nhẹ dạ, cả tin, đắm say và cuồng nhiệt
Nhưng đôi môi vẫn run đầy khao khát
Khi tôi hôn em chân thật đến nồng nàn.
Em - sâu lắng, dịu dàng như đóa Mộc Lan
Đi qua khổ đau, cô đơn càng thêm nồng nàn, quyến rũ
Em – người đàn bà đã cũ
Lộng lẫy, thanh cao, quảng đại với những vinh - nhục cuộc đời.
Xu, 02-3-2017
p/s: tỉ năm mới mần lại thơ.
Lỡ say đôi mắt em
Anh thành gã trai khờ
Vụng về và bối rối
Trước ánh nhìn nàng thơ.

Lỡ uống men tình ngọt
Trong lời nói, nụ cười
Anh biêng biêng say mãi
Cả đêm ngày em ơi.

CN, 03.3.2016

Đàn bà 40

Đàn bà 40 đi qua chuỗi thời gian
Nhí nhảnh, ngây thơ, hồn nhiên của thời 18
Băng qua tuổi xuân rực rỡ
Để đạt độ chín muồi.
Đàn bà 40 đâu dễ khóc, cười
Để cảm xúc vỡ òa như khi trẻ
Họ thường giấu trong mình … lặng lẽ
Tinh tế sẻ chia, ý nhị trong lời.
Đàn bà 40 sống cuộc đời không vồn vã như xưa
Họ thảnh thơi tận hưởng, thảnh thơi nhìn cuộc sống
Những nếp nhăn khóe mắt không còn làm buồn nữa
Họ mỉm cười, chúng - minh chứng cho sự trưởng thành – một nét hấp dẫn riêng.
Đàn bà 40 biết tự mình làm dịu những cơn đau
Biết yêu bản thân hơn, chuộng chiều mình, làm những điều mình thích
Họ dám sống cho ước mơ tuổi trẻ
Cái mà ngày xưa họ kìm hãm mình để tất bật chồng, con.
Đàn bà 40 không có những ngày như gái còn son
Có thể biếng lười, nằm ườn mặc cho mặt trời đã chiếu vào tận mắt
Không dùng những màu son đỏ chót
Không xuân sắc, eo thon. Vết thời gian đã để lại ít nhiều.
Nhưng đàn bà 40 làm đàn ông thả mình trong cảm xúc phiêu diêu
Bởi sự đằm thắm, mặn mà, chín chắn trong nghĩ suy và tinh tế
Hấp dẫn như rượu vang được ủ ngâm vừa vặn
Làm say đắm lòng người, mê hoặc đến khó buông.
Châu Ngọc, 06/3/2017
Tự bao giờ mà nỗi nhớ trong em
Cứ bùng lên thét gào dữ dội
Con nắng cháy đương mùa bối rối
Nên một chiều trở gió ...vì yêu.

Em nhớ anh, em nhớ, nhớ thật nhiều
Nên cả phút giây tim cũng hoài thổn thức
Đến sợi tóc nằm lèn trong khe ngực
Cũng - rạo - rực - cùng - em.

Châu Ngọc 08.3.2016

Thời đại mình

Thời đại mình giờ lạ quá anh ha
Sau một đêm thức muộn online facebook
Sáng mở mắt ra đã ôm chầm điện thoại
Có mấy ai ôm nhau, rúc rích, chuyện trò.
Thời đại mình giờ mở mắt ra đường đã thấy đủ nỗi lo
Tai nạn giao thông, cướp giật, hành hung, nói tục, chửi thề rôm rả
Người ta mắng nhiếc, chửi nhau sa sả
Giữa phố đông người, cứ bành bạch vỗ vào mình” “lôi” tổ tiên, “hàng họ” đến mẹ cha.
Thời đại mình giờ lạ quá anh ha
Xe máy mới mua về thì lo chống trầy, chống xước
Smartphone giá cao ngút cũng cố mua cho được
Rồi dán chống trầy, bảo vệ này kia.
Cưng chiếc xe, điện thoại, laptop như chẳng thể lìa chia
Nó xước xác một tí thì xuýt xoa, ôm đầu rầu rĩ
Nó lỡ “chết”, mặt mày như đưa đám
Rồi quát tháo, cằn nhằn với những người sống xung quanh.
Thời đại gì mà cứ chen nhau đành hanh
Muốn cãi cho hơn, muốn ta đây là giỏi
Cái chưa biết thì không lo học hỏi
Cứ phán khơi khơi mà như thể đúng rồi.
Thời đại gì mà ngộ thiệt, ôi thôi
Lỡ tông nhau, ngã lăn quay, còn đi đứng được là vội coi xe mình có “trầy vi tróc vảy”
Còn chân tay mình có xước trầy cũng kệ
Lo cho cái xe, điện thoại trước đã nè.
Thời đại gì mà lắm bác có xe
Cứ huênh hoang mua tỉ này tỉ nọ
Rồi mua bảo hiểm xe năm vài ba chục triệu
Để xe có gì đã có bảo hiểm lo.
Thế mà thân mình các bác không chịu lo
Mình làm ra tiền còn gấp nhiều hơn thế
Nhưng chẳng lo tìm phương án bảo vệ
Cho bản thân mình, cho gia sản mình làm ra
Để rồi đến lúc “đùng” 1 cái của cải cứ đi ra
Khi mắc bệnh hiểm nghèo, ung thư, tàn phế
Của cải bao nhiêu năm để dành giờ rời xa, tan tác
Vợ con bao năm sướng quen rồi giờ đối đầu với những lầm than.
Có cách để bảo vệ gia tài mà nhiều người cứ hay can
Nào có ai lấy của ai đâu mà vợ can, chồng cản
Rồi lại ghét cái người mà bền lòng, không nản
Chia sẻ điều hay để bảo vệ gia đình.
Thời đại nào ai cũng muốn bảo vệ, gìn giữ giống nòi
Được nuôi dưỡng, phát triển trong môi trường biết yêu thương, trong sạch
Nhưng con mới lọt lòng đã gánh trên mình “nợ ngân sách”
Thực phẩm dư thuốc trừ sâu, ngập hóa chất mà ra rả ngon, khỏe, bổ dưỡng cho cả nhà.
Thời đại gì mà có lắm kẻ nửa người nửa ma
Thích đầu độc dân mình, những con em đất Việt
Bằng thực phẩm bẩn, môi trường bẩn nên ung thư đầy rẫy
Cái chết (bởi ung thư) của dân mình được báo động gần, 5 năm năm nữa mà thôi.
Những rủi ro gọi ai, ai nào biết được đâu
Chữ “ngờ” đến có bao giờ báo trước
Nhưng có cách để trong rủi ro ta vẫn thanh thản được
Ấy là khi có Bảo hiểm nhân thọ trong tay. 😉
Châu Ngọc, 24.3.2017