Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

Đừng!

Đừng!
Đừng!
Xin đừng chặt thân tôi!
Đừng cưa thân tôi!
Hãy trả lại mái tóc xanh cho tôi
Trả lại cho tôi những tiếng ca rì rào, những giai điệu du dương mang từng hơi thở
Trả lại cho tôi những niềm thương, nhớ
Đừng giết tôi mà. Tôi van lạy các anh.

Tôi có tội tình gì khi mang đến màu xanh
Cho phố phường rợp bóng che, gió mát
Tôi có tội tình gì trong từng câu hát
Mà các anh chặt tôi đi
Tan nát
Xơ xác
Đến hoang tàn.

Tôi có tội tình gì khi làm gió lang thang
Quạt mát cho các cụ, các bà, các cô bác bán hàng rong vất vả
Cho dòng người ngày ngày tất tả
Cho các em thơ thỏa tiếng cười dưới những bóng râm?

Tôi xin các người đừng lạnh lùng cứa những nhát dao, đâm
Máu tôi chảy từng dòng van xin khẩn thiết
Xin các người đừng làm tôi khánh kiệt
Tóc tôi đâu? Tay tôi đâu? Cả cơ thể khỏe mạnh hùng cường rồi cũng sẽ đi đâu?.
Kí ức trong tôi, trong người rồi cũng sẽ đi đâu
Khi tôi giãy chết van xin trong tha thiết
Kỉ niệm xưa người gắn với tôi sẽ chỉ còn những nỗi đau da diết
Nhân chứng lịch sử
Niềm tự hào của tôi, của phố, của người
Người đan tâm giết
Người lạnh lùng cưa tôi từng khúc một
Mặc ai khóc thương
Mặc nỗi nhớ
Mặc tự hào
Mặc khăn tang
Mặc những tiếng thét gào
Mặc những dòng nhựa sống trong tôi đang chảy dòng van lơn thống thiết
Các anh chị em tôi đâu rồi?
Bố mẹ tôi đâu rồi?
Các chứng nhân lịch sử đã cùng người đi qua bao thăng trầm cuộc sống
Giờ ở đâu rồi? Xác họ đâu rồi?
Than ôi!!!

Tôi xin các người mà, xin đừng cắt thân tôi
Khi tôi vẫn khỏe mạnh
Ngày đêm cho người màu xanh sự sống
Bao nhiêu người vì tôi mà van lơn thống thiết
Sao “”người”” lại lạnh lùng tàn nhẫn với chúng sinh?
Châu Ngọc 20.3.2015

2 nhận xét:

  1. CN!
    Sự rung động của em khi đặt mình vào hồn cốt của những cây xanh, đau đớn trước những hành động tham tàn của một nhóm ích kỷ, thật đáng quý! Hay lắm!

    Trả lờiXóa
  2. Hic. Buồn ghê luôn anh ạ. :(

    Trả lờiXóa