Thứ Hai, 14 tháng 3, 2016

Nhớ

Sao lạ quá, gần hoài mà vẫn nhớ
Em ác nhơn, giống một kẻ tội đồ
Khiến cho anh thân trai to vạm vỡ
Cũng rợn người bởi nỗi nhớ …người dưng.
Ác thật đấy! Em ám anh quá đỗi.
Cả lúc đi, lúc đứng, lúc nằm
Cả những lúc bên hè vui bia bọt
Cũng thấy em trong đáy cốc. Anh thề!
Ăn bữa cơm cũng nhớ em chết mất
Cứ thấy em chun chun mũi và cười
Cái má lúm ... trời ơi ...đồ chết tiệt!
Anh muốn nhào lấp cái hố bằng hôn.
Đêm vỗ về cũng không hề yên giấc
Cái môi thơm cứ nũng nịu chập chờn
Đôi chân ngắn nhón hoài trên gót đỏ
Anh cúi người mới hôn được môi trai.
Cái dáng ấy gì đâu mà bắt ớn
Cứ theo anh vô tận chỗ anh nằm
Lại còn gác, lại còn ôm riết mãi
Bắt tay anh phải làm gối em nằm.
(Đã thế lại chốc chốc cướp môi anh
Cả đôi mắt cũng không hề được ngủ
Đến cái tai cũng không yên thân được
Bởi nụ hôn em tinh quái ... lạ lùng!)
Anh mệt lắm, nhớ hoài anh ốm mất
Mơ lung tung anh như kẻ …dở người
Bởi thỉnh thoảng lại cười vui bất chợt
Lúc bần thần cũng vì nhớ đấy thôi.
10.3.2016

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2016

Đừng đan ngón tay em

Đừng đan tay anh vào những ngón tay em
Siết chặt, mân mê những ngón tay gầy như tình nhân anh nhé
Em sợ trái tim mình đi lạc
Khi quá nửa đời bỗng khắc khoải, chênh vênh.

Đừng đốt em bằng đôi mắt yêu đương
Đừng nhìn em đắm say quá đỗi
Em không muốn tim mình lạc lối
Nhớ nhớ, thương thương ai khác … ngoài chồng.

Trễ muộn rồi
Đừng tự mình chuốc lấy nỗi đau
Bởi trái tim em giờ … quá chật
Không ôm nỗi một tình yêu khác
Dẫu - đôi - lần - xuyến - xao.

Đừng nghe anh! Nhớ nhung cũng đừng trao
Đừng để sóng tình nghiêng chao, lạc lối
Đừng để chúng mình ... giá như ...trong hối lỗi
Đã muộn rồi, nên ta chẳng thể yêu.

09/3/2016

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2016

Không đề

11g59 phút đêm
Uể oải ngả lưng lên tấm chiếu sờn
Người đàn bà xuôi tay, chân thẳng đơ
Đôi mắt nhắm nghiền.

Chớp một cái
Người đàn bà nằm nghiêng
Đưa đôi tay gân guốc, đen sần vuốt ve đứa trẻ
Bà vỗ về nhỏ nhẹ
Ngủ ngoan nghe con
Mai … đừng có khóc nhè.

Hôn má con thật khẽ
Bà rủ rỉ, rù rì
Bỗng mắt tuôn dòng lệ
Ướt nhòe hàng mi cong.

Hong nỗi buồn
Theo những vòng quay
Trên chiếc xe đạp cà tàng
Chở phế liệu, chở cuộc đời nặng trĩu
Bà muốn đốt khô queo những đắng cay, cùng cực
Rồi nhờ gió
thổi tàn tro bay mãi
Đừng bám riết bà
Quờ dây đứa con thơ.

Cuộc sống hững hờ
Xa ngái những ước mơ
Dẫu cơ cực vẫn không thôi khao khát
Vẫn lầm lũi
đêm ngày cặm cụi
góp nhặt yêu thương may vá cuộc đời.


07/3/2016