Thứ Hai, 14 tháng 3, 2016

Nhớ

Sao lạ quá, gần hoài mà vẫn nhớ
Em ác nhơn, giống một kẻ tội đồ
Khiến cho anh thân trai to vạm vỡ
Cũng rợn người bởi nỗi nhớ …người dưng.
Ác thật đấy! Em ám anh quá đỗi.
Cả lúc đi, lúc đứng, lúc nằm
Cả những lúc bên hè vui bia bọt
Cũng thấy em trong đáy cốc. Anh thề!
Ăn bữa cơm cũng nhớ em chết mất
Cứ thấy em chun chun mũi và cười
Cái má lúm ... trời ơi ...đồ chết tiệt!
Anh muốn nhào lấp cái hố bằng hôn.
Đêm vỗ về cũng không hề yên giấc
Cái môi thơm cứ nũng nịu chập chờn
Đôi chân ngắn nhón hoài trên gót đỏ
Anh cúi người mới hôn được môi trai.
Cái dáng ấy gì đâu mà bắt ớn
Cứ theo anh vô tận chỗ anh nằm
Lại còn gác, lại còn ôm riết mãi
Bắt tay anh phải làm gối em nằm.
(Đã thế lại chốc chốc cướp môi anh
Cả đôi mắt cũng không hề được ngủ
Đến cái tai cũng không yên thân được
Bởi nụ hôn em tinh quái ... lạ lùng!)
Anh mệt lắm, nhớ hoài anh ốm mất
Mơ lung tung anh như kẻ …dở người
Bởi thỉnh thoảng lại cười vui bất chợt
Lúc bần thần cũng vì nhớ đấy thôi.
10.3.2016

1 nhận xét:

  1. Cái chân này chẳng phải chân anh
    Anh chắc chắn chân trần của em
    Kiễng gì mà kiễng nghiêng đêm
    Rủ nhau ngồi xuống có êm không nào

    Trả lờiXóa