Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

Thơ mình cũng được lên VTV4 và HTV7

Một trưa mùa hè oi ả và nóng bức. Nó đang "bù đầu" với công việc (hơi quá một chút. He he). Mệt. Chán. Nó mở điện thoại ra, vào google để tìm nghe những bài hát nó thích.

Nó không thích nghe những bài hát mà ở đấy người ta gào, rống hay ủy mị, chán chường, những ca từ vô nghĩa. Nó ít, phải nói là hiếm nghe nhạc, nhưng mỗi lần nghe nó điều đặc biệt chú ý đến ca từ, giai điệu. Với nó, ca từ, giai điệu phải dễ thương, trong sáng, phải "đẹp" và hướng người nghe đến sự lạc quan, yêu đời, yêu người, yêu cuộc sống quanh ta. Vì vậy, có những bài hát nó có thể bấm đi bấm lại để nghe, để ngẫm và để thấm, nhưng cũng có bài nó chỉ mới nghe được đôi ba câu là nó tắt ngay, ko thương tiếc.

Nó ít nghe nhạc kiểu ... thị trường bây giờ. Có đôi lần nó thử tìm đến với những bài nhạc thị trường, nhưng xui rủi thế nào nó lại va phải những bài hát với nội dung ... thảm họa, ca từ thì chỉ có "tôi muốn giết em" hay khát khao có làn da nâu (nó đang có làn da nâu nửa vời, xấu. Nó biết, để da trở lại trắng trẻo như xưa thì khó nhưng để da nâu thêm thì dễ và có khi đẹp hơn da nửa vời như của nó hiện tại) nhưng nó lại không khát khao đến mức rống lên như thế. Hì hì ...

.........

Trời đang nóng nực, oi bức, tạnh không chút gió nên nó tìm đến biển. Nó thích nghe những bài hát về biển như "Thuyền và Biển, Biển hát chiều nay, Chút thơ tình của ngời lính biển, Đừng ví em là biển, ...". Nó lọ mọ gõ: "Những bài hát hay về biển" và rất ngẫu nhiên, nó chọn bài: "Biển hát chiều nay" do Quang Minh và Thu Trang trình bày.

Nó lim dim để ... chuẩn bị thưởng thức thì nó chợt ngạc nhiên, bất ngờ khi nó nghe người ta đọc thơ của nó. Câu 1 (Ôi, sao thơ mình lại ở trong này! Ngạc nhiên quá). Câu hai (ủa, sao cũng thơ của mình). Nó căng tai lên nghe tiếp, câu 3, câu 4, ôi, cũng là thơ mình. Rồi nó được người ta nói nó là người lính đảo nữa cơ đấy . Ôiii, nó vốn yêu những ngời lính đảo lắm và giờ vô tình nó lại được làm người lính đảo nữa chứ

Nói thật là nó không có duyên trong việc gửi bài cho báo, nó nghe người ta xúi, nó cũng dăm ba bận gửi thơ đi nhưng rùi thơ nó toàn bị vứt vào sọt rác hoặc thậm chí có lúc thơ được lên khuôn, lên số hết rồi nhưng đến phút 89 thì người ta gỡ thơ nó xuống, đăng thơ người khác lên hoặc có lần cách đây hơn chục năm, có người nói đưa thơ đây họ đọc góp ý cho, nó đứa và chưa thấy, chưa nghe lời góp ý nào với nó cả nhưng bỗng 1 ngày đẹp trời, người quen phát hiện thơ nó hiện diện trên mặt báo với cái tên khác mà nó chẳng biết là ai , lúc đó cảm giác của nó là buồn vui lẫn lộn, ...

Nó đã từng có quyết định gửi bài cho báo vì nó có mục đích riêng, cao cả hơn mà nó đã và đang ấp ủ mấy năm rồi nhưng nó cảm thấy nó chưa đủ trình và duyên nên nó thôi vậy, không gửi nữa, nhưng thật vô tình, dù bài thơ này không gửi đi nhưng nó lại được ... truyền thông đưa giùm . Lần đầu tiên là trong Ngày thơ Việt Nam, tổ chức tại tỉnh với chủ đề: "Ôm những quần đảo trong vòng tay thương mến", trong bài phát biểu của mình, đồng chí PCT tỉnh đọc 1 khổ thơ của nó và kết thúc bài phát biểu là thơ của nhà thơ Thanh Thảo. Còn lần này thì ... ở khổ thơ đầu người ta lấy hai câu và hai cấu cuối được lấy ở khổ thơ cuối cùng...

1 tí tì ti thơ được đưa lên VTV4 trong chương trình ca nhạc với chủ đề "Thân thương biển đảo ta ơi" từ năm 2009 nhưng giờ nó mới biết.

Thôi thì cũng là một niềm vui nho nhỏ, an ủi, động viên người làm thơ giải khuây như nó.




http://www.youtube.com/watch?v=ZWNu_Xe4zDI

http://kienthanh.wordpress.com/2011/04/28/video-thn-th%C6%B0%C6%A1ng-bi%E1%BB%83n-d%E1%BA%A3o-ta-%C6%A1i/

Để đọc toàn bộ bài thơ, mời các bạn hãy click vào đường link dưới nhé

http://blog.yahoo.com/_227JVMHZJMGINETQYRZLDZAGBE/articles/81078/index
Và sau bao ... thằng trầm của người ... cầm bút và giữ bút , có lẽ lần này mình cũng "chốt" luôn , (mà thực ra mình đã chốt lâu rùi, chỉ vì lười mà mình chưa đưa vào thôi) khổ thơ cuối thay vì " Những hàng cọ sẽ cho em bóng mát", mình đổi lại là "Những tán bàng vuông sẽ cho em bóng mát" vì có lẽ mình nhớ nhầm, ở đảo không có cọ, chỉ có những cây bàng vuông mà mình đã từng đứng dưới tán lá ấy, từng nhặt những quả bàng vuông và cầm về đất liền, ấy thế mà lúc làm thơ lại quên bẵng đi, chẳng nhớ gì, lại nhớ mang máng là cây cọ. Ôiiii

04.6.2012




6 nhận xét:

  1. Chúc mừng cho NÓ nhé CN!
    Một hạnh phúc nhỏ nhoi mà được công nhận thì vui lắm, HB cũng cảm thấy điều đó.
    Nhớ CN lắm nè!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi, dạ, lúc đó em cũng cảm thấy vui vui chị ạ. :)
      Giờ này chắc chị ngủ rồi nhỉ? Em chúc chị ngủ ngon nha. :)

      Xóa