Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Tâm trạng đầu năm


1. Hôm nay, cơ quan họp đầu năm.

Hihi, năm nào cũng thế, họp đầu năm thế nào cũng được lì xì. Năm ngoái, 2 sếp chơi xịn, lì xì cho chị em phụ nữ mỗi người ...50.000,đ và một đồng chí khác lì xì mỗi người ...2.000,đ cộng với tiền cơ quan lì xì mỗi người 200.000,đ nữa, tổng cộng được 302.000,đ. Hì, đủ ...phung phí thêm chút nữa.

Đầu năm, sếp đi họp về thông báo tết năm nay nhân dân tỉnh nhà đón tết được hơn so với mấy năm trước, nhiều nhà sắm đồ điện tử rất nhiều (cả máy giặt), mặc dù giá cả leo thang nhưng người dân “ăn tết” tương đối đầy đủ (Ồ, một tín hiệu vui!) Tai nạn giao thông có giảm cả số vụ lẫn số người chết. Lại là một tin đáng mừng!. Vẫn còn nạn “bạo hành” xảy ra nhưng ... vợ bạo hành chồng (Chà, năm con chuột mà sao mấy bà “quậy” dzữ???!), ... nói chung là năm nay tỉnh nhà “khởi sắc” hơn mọi năm nhiều. Hic, thế mà chẳng thấy sếp nào “khởi sắc” cả, ai cũng làm thinh làm thế chẳng nói gì đến chị em phụ nữ (chậc, hay là họ vẫn còn ... giận cái vụ vợ bạo hành chồng???), chỉ có tiền lì xì của cơ quan thôi, vẫn là 200.000,đ. Ui, bấy nhiêu cũng chẳng sao, vì ông bà ta đã có câu:”khéo ăn thì no, khéo co thì ấm” nhưng với mình tiền rủng rỉnh vào rồi tiền lại rủng rỉnh ra. (Chậc, cứ kiểu thế này thì suốt đời mình thành đại "da" thôi).
2. Nghe sếp nói thì mình cũng thật mừng nhưng chợt nhớ lại hôm trước tết thì nỗi buồn lại dấy lên trong mình. Hôm trước tết, 21/1 (âm lịch) mình đi thăm các em ở Cô Nhi viện, các em ở đây tuy không đón nhận được tình cảm của cha, mẹ, gia đình dành cho mình nhưng các em được nhiều tổ chức, các nhà hảo tâm quan tâm giúp đỡ nên cuộc sống cũng đỡ hơn rất nhiều. Mình hay đến đó nhưng giá trị vật chất mình đem đến cho các em quả là quá ít ỏi, nhưng mình biết mình đang mang đến cho các em một giá trị tinh thần và chính các em cũng đã làm cho đời sống tinh thần của mình phong phú hơn nhiều. Cảm ơn các em nhiều nhé. Hôm “chị” đến thăm, các “em” đang bận ôn lại bài cũ để 10 phút nữa cô giáo dạy Anh văn tình nguyện đến kiểm tra bài và sẽ dạy các em vì vậy chị không được nói chuyện với các em nhiều và các em cũng không quấn quít chị lâu như mọi hôm nữa. Tiếc ghê! À, cu Thành mới 4 tuổi mà đã biết “kiểm tra” trình độ Anh văn của chị rồi, bé Khánh bị mẹ bỏ trước cổng Cô Nhi viện hôm 2/9, được các Sơ nuôi chu đáo nên bây giờ đã lật được rồi. Bé bụ bẫm quá, khuôn mặt kháu khỉnh, mắt rất xinh, da trắng, chân mày đẹp nữa. Trông bé thật đáng yêu, vậy mà cha mẹ nào lại đành đoạn bỏ con thế không biết trong khi có biết bao nhiêu người thèm khát có lấy một đứa con...

Thôi, không nói dài dòng đâu, thứ bảy này chị sẽ đến thăm các em đấy - những nhóc yêu của chị!

28/1 AL, mình cùng cô Lan đi thăm 3 gia đình là nạn nhân của chất độc màu da cam. Có ba gia đình, một, dù người chồng bị tật nguyền đôi chân, sống trong một căn nhà nhỏ, rất nhỏ nhưng cả vợ chồng đều biết vươn lên trong cuộc sống bằng “nghề” bán vé số dạo, họ có 2 đứa con: một trai, một gái trông rất khoẻ mạnh, lại trắng trẻo nữa. Mình thật mừng cho những đứa con của họ và cảm động trước tình vợ chồng mà họ dành cho nhau. Hai, là một “cậu bé” cũng bị tật nguyền đôi chân, cha làm ăn xa, anh hai cũng làm ăn xa, chỉ mỗi mình cậu ở nhà, cơm nước tự lo. Hồi trước cậu còn đi bằng đôi nạng gỗ nhưng nhờ ý chí và nghị lực, giờ cậu có thể tự đi bằng đôi chân của mình, đi học, cậu tự leo lên tầng hai mà không nhờ bạn cõng hay nhờ đôi nạng gỗ nữa, cậu bé là một tấm gương đáng để mình học tập nhưng thật tiếc, mình đã không gặp được cậu bé ấy. Ba, đây là gia đình để lại cho mình sự xúc động nhiều nhất. Mình thương bà cụ quá. Bà đã ngoài 80 nhưng vẫn còn phải “lụi cụi” chăm chồng cũng ngoài 80 bị tai biến rồi mù và liệt nằm một chỗ, một “đứa” con trai hơn 40 tuổi bị khùng khùng (người mà ông nhặt được ngoài chợ lúc mới sinh), một cô con dâu (vợ của ông khùng) cũng bị khùng khùng, một đứa cháu 6 tuổi hiện đang khoẻ mạnh và một đứa trẻ 15 tuổi bị nhiễm chất độc dioxin (cả hai đều là con của vợ chồng khùng). Đứa bé 15 tuổi mà như một đứa trẻ,(còn thua xa đứa em lên 6 của nó), nó nằm một chỗ, cười nói ngây ngô, khuôn mặt ngây ngô, đờ đẫn,... Thôi, mình không nói nữa đâu, đừng để những hình ảnh ấy “ám ảnh” mình khi mình chưa có bé thứ 2.

Hôm mình đến thăm, bà cụ đang lui cui dưới bếp. Nhà có 6,7 người con nhưng đều có vợ có chồng, ở riêng hết, giờ chỉ còn mỗi mình bà ở trong ngôi nhà ấy lo cho ông cụ, cho cả hai người con khùng khùng và một đứa cháu bị bệnh. Thương bà quá đi mất! Biết có người đến thăm tặng quà tết, bà cảm động lắm, cầm chiếc phong bì 200.000,đ và suất quà trên trăm ngàn, bà cảm động quá nên cứ khóc, khóc rồi nín,nín rồi kể, rồi nói rồi lại khóc khiến cô phụ trách công tác thương binh - xã hội phường không cầm được nước mắt và mình thì cũng cố gắng lắm mới có thể “cầm lòng” được.

Thương bà và mình không thể không nghĩ đến những người con của bà (và chính quyền địa phương không biết họ đã thăm bà chưa). Tại sao họ lại để bà như thế nhỉ, 28 tết rồi mà bàn thờ lạnh ngắt, không có gì cả, nhà thì cũng treo huân, huy chương đấy chứ nhưng tại sao???

Tết, mình muốn xuống thăm bà nhưng rồi lại thôi. Mình “sợ” mình sẽ bị ám ảnh. Khi nào sinh đứa con thứ 2, nếu bà còn sống, mình sẽ xuống thăm bà.

Thăm bà xong mình chợt nghĩ sao không có vị lãnh đạo nào thử một lần đi thăm tết như Bác Hồ đã từng thăm nhà cô Tín gánh nước thuê của mùa xuân năm 1943 nhỉ? Sao họ không thử “bí mật vi hành”?...

Nghe sếp nói, dân mình năm nay ăn tết có đầy đủ, ấm no hơn. Vui đấy nhưng ... họ đã thử vi hành chưa???

Mình biết, người dân quê mình còn nghèo lắm!!!.

Bác nói: “Một đảng cầm quyền mà để người dân mình nghèo hết còn chỗ để nghèo thì đó là lỗi của Đảng với nhân dân..." 

Mùa xuân mới lại về. Những niềm vui, thách thức,... đang đợi chúng ta phía trước. Chúc cho tất cả chúng ta đều an lành, hạnh phúc và gặp nhiều may mắn!  (12/02/2008)

2 nhận xét:

  1. Trước thềm năm mới nhớ lại năm trước thấy những gì được và chưa được để cho mình tiếp tục thực hiện điều mình mong muốn em nhỉ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ. Nhưng có những điều em mong muốn sao ... khó quá anh ạ, nên thôi, em chỉ cố gắng làm thật nhiều những việc nhỏ nhỏ thôi.
      Còn chuyện bà cụ ở trên, sau khi sinh bé được hơn 1 tháng là em cũng nhờ các cô trọng Hội NNCĐDC thành phố đến thăm, tặng quà cho bà (trong dịp Tết Nguyên đán) và sau đấy, khi bé Thảo Linh lớn, em cũng đến thăm bà vài lần nữa. Thương bà cụ quá anh ạ. Khổ thân bà!

      Xóa